Chương 57 là ta không rời ngươi đi
Hai người giằng co một lát, cho đến khi Dì Tống đi lên gọi cả hai ăn bữa sáng.
Dì Tống thấy tâm trạng Chúc Dư không tốt, quan tâm hỏi: “Tiểu Dư, em sao vậy? Có phải luyến tiếc dọn ra ngoài không? Hay là cứ chờ đến khi trường học khai giảng rồi tính tiếp.”
Chúc Dư: “Em đã thanh toán tiền thuê nhà rồi, không thể tùy tiện hủy.”
Dì Tống: “Chút tiền thuê nhà đó mất thì thôi. Em ở một mình, chúng ta thật sự không yên lòng chút nào.”
Chúc Dư: “Em có thể chăm sóc tốt bản thân, dì yên tâm đi.”
Sau bữa sáng, Chúc Dư vốn dĩ muốn tự mình gọi taxi đến căn hộ mới thuê.
Nhưng vì Dì Tống hết lần này đến lần khác kiên trì, cuối cùng biến thành Dì Tống và Lý Thành cùng đưa cậu qua đó.
Căn hộ nằm trong khu chung cư cũ gần trường học, là do một Học tỷ quen biết trước đây cho thuê lại. Căn hộ chỉ rộng 40 mét vuông, nhưng có đủ phòng ngủ, phòng bếp, phòng vệ sinh và phòng khách, thuộc loại chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Tiện nghi trong phòng cũng rất đầy đủ, chỉ cần mua sắm đồ dùng sinh hoạt cá nhân thôi.
Học tỷ cho thuê lại đã thu dọn đơn giản trước đó, căn hộ còn khá sạch sẽ, chỉ có một vài góc bị tích bụi.
Nhìn thấy Dì Tống bận rộn với giẻ lau, trong lòng Chúc Dư dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Chỗ này một mình tôi thu dọn là được rồi. Lý Thành, cậu đưa Tiểu Dư đi mua chút đồ dùng sinh hoạt đi.”
Khoảnh khắc Dì Tống xoay người, Chúc Dư trong chốc lát thấy mẹ, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Dì Tống vứt giẻ lau xuống, tiến lại gần quan tâm hỏi: “Ối chà, sao lại khóc rồi? Có phải cảm thấy chỗ này không tốt, muốn dọn về không?”
Chúc Dư lắc đầu, trả lời: “Em chỉ là đột nhiên nhớ đến mẹ em.”
Dì Tống: “Nếu dì là mẹ em, dì chắc chắn luyến tiếc để em ở một mình.”
Dì Tống lại nói rất nhiều lời, muốn dỗ Chúc Dư dọn về lại.
Bởi vì Chúc Dư quá mức kiên trì, Dì Tống cuối cùng cũng không nói thêm nữa, âm thầm giúp thu dọn.
Lý Thành: “Tiểu Dư, đi thôi, tôi đi mua đồ đây.”
Chúc Dư không có nhiều tiền, chỉ tính toán mua những đồ dùng sinh hoạt sắp tới cần dùng.
Còn về quần áo và giày dép, cậu tính toán mua trước một bộ để tắm rửa, chờ sau này kiếm được tiền sẽ từ từ bổ sung.
Siêu thị và cửa hàng quần áo gần trường học giá cả thông thường sẽ không quá đắt, Chúc Dư vốn dĩ tính toán mua ở gần đây.
Nhưng người cầm tay lái là Lý Thành, lời cậu nói, Lý Thành căn bản không nghe.
Nhìn siêu thị trang hoàng xa hoa ngoài cửa sổ xe, Chúc Dư chết sống không chịu xuống xe.
Siêu thị đó rất có danh tiếng trên mạng, tùy tiện một chiếc bàn chải đánh răng cũng phải hơn 100 tệ, căn bản không phải nơi cậu có thể chi trả nổi.
Lý Thành: “Tiểu Dư, xuống xe đi. Tôi vào trong đi dạo.”
Chúc Dư liên tục lắc đầu: “Em mua ở siêu thị gần trường là được rồi.”
“Thiếu gia nói bảo tôi đưa em đến chỗ này mua.” Nói xong lời này, Lý Thành từ trong túi móc ra thẻ phụ của Văn Nghiên, lắc lắc trước mặt Chúc Dư.
Chúc Dư: “Em không muốn dùng tiền của anh ấy.”
Lý Thành: “Vì sao chứ? Hai em lại không chia tay, tiêu tiền của anh ấy chẳng phải nên sao? Tôi thật ra muốn tiêu tiền Thiếu gia, đáng tiếc không có cái vận mệnh đó, độ tương hợp quá thấp.”
Ba chữ “độ tương hợp” giống như lưỡi dao sắc bén xuyên thấu trái tim Chúc Dư, gây ra cơn đau râm ran.
“Em cũng không có cái vận mệnh đó.” Chúc Dư rũ mắt, môi mím chặt.
Nhận ra mình đã nói sai, Lý Thành cười gượng gạo hai tiếng.
“Tiểu Dư, em như vậy, tôi không thể báo cáo kết quả công việc với Thiếu gia.”
Chúc Dư hiểu rõ tính cách Văn Nghiên, Văn Nghiên sẽ không vì cậu mà giận cá chém thớt Lý Thành.
Cậu thật sự vô pháp yên tâm thoải mái tiếp nhận lòng tốt của Văn Nghiên.
Cậu không xứng đáng, cũng trả không nổi.
Sau một hồi giằng co, Lý Thành đưa cậu đến siêu thị gần trường học.
Chúc Dư mua sắm xong đồ dùng hằng ngày, lại đi cửa hàng quần áo bên cạnh mua một bộ quần áo và một đôi dép lê.
Trở lại căn hộ cho thuê, Chúc Dư nhìn những đồ vật tăng thêm trong phòng, trong lòng như cuộn tơ rối.
Gối, chăn và ga trải giường trên giường giống hệt những thứ cậu đã ngủ tối qua, rõ ràng là dọn từ biệt thự qua đây.
Dì Tống đứng trước tủ quần áo sắp xếp, lẩm bẩm: “Tủ quần áo này cũng quá nhỏ, làm sao nhét vừa quần áo của hai người được chứ?”
Dì Tống có ý gì?
Văn Nghiên cũng muốn chuyển đến đây?
Chúc Dư quay đầu nhìn thoáng qua cái giường nhỏ rộng khoảng 1 mét 2, cảm thấy hơi đau đầu.
Lý Thành: “Cái giường này nhỏ như vậy, ngủ được hai người sao? Hay là đổi cái mới?”
Dì Tống ngừng động tác trên tay, cũng nhìn về phía cái giường nhỏ ở góc tường, tán đồng gật đầu: “Đúng là nên đổi một cái giường mới.”
Chúc Dư: “Không cần đổi, em ngủ một mình đủ rộng rồi.”
Dì Tống: “Thiếu gia nói anh ấy tối sẽ qua.”
Chúc Dư: “Anh ấy qua đây làm gì?”
Dì Tống trêu chọc: “Là Thiếu gia không rời xa em đó thôi.”
Buổi tối hơn 9 giờ, Chúc Dư co ro trên ghế sô pha phòng khách, lặng lẽ nhìn ra cửa.
Không phải nói là muốn qua đây sao?
Đã trễ thế này sao vẫn chưa đến?
Miệng thì luôn nói muốn sống độc lập, nhưng vẫn không kiềm được mong chờ Văn Nghiên xuất hiện.
Cậu thật sự vô dụng quá đi mất!
Chuông cửa vang lên một tiếng, Chúc Dư bước trên dép lê chạy ra cửa, lúc mở cửa còn định khuyên Văn Nghiên trở về, nhưng vừa mở cửa liền quên sạch bài nói đã luyện qua mười mấy lần trong đầu.
Enigma cao lớn gần như cao bằng cánh cửa, đứng trước mặt Chúc Dư, chiếm trọn tất cả tầm nhìn của cậu.
“Tiểu Dư.” Khi Văn Nghiên gọi tên Chúc Dư, hơi thở thở ra trộn lẫn mùi rượu nồng đậm, pha lẫn tin tức tố vị gỗ mun, nghe có chút say lòng người.
Chúc Dư: “Anh uống rượu? Tối nay có xã giao sao?”
“Không có xã giao.” Văn Nghiên cúi người ôm chặt Chúc Dư, dùng môi cọ cọ tai Chúc Dư, chậm rãi mở miệng: “Em không muốn ở cùng anh, lòng anh khó chịu, anh muốn nhốt em lại, nhưng lại luyến tiếc.”
Nghe thấy lời này, Chúc Dư còn nỡ lòng nào đuổi Văn Nghiên đi, cậu vỗ về lưng Văn Nghiên hỏi: “Anh không rời xa em sao?”
Văn Nghiên: “Ừm, là anh không rời xa em.”
Đã từng, Văn Nghiên luôn nghĩ Chúc Dư cần hắn, Chúc Dư không rời xa hắn.
Nhưng lúc Chúc Dư nói muốn dọn đi lại không hề do dự, hắn giữ thế nào cũng không giữ được, khoảnh khắc đó Văn Nghiên mới nhận ra là chính mình không rời xa Chúc Dư.
Đỡ Văn Nghiên vào phòng khách xong, Chúc Dư sắp xếp hắn ngồi trên ghế sô pha.
Văn Nghiên ngồi xuống xong, thuận thế kéo Chúc Dư vào lòng, bóp sau gáy Chúc Dư rồi bắt đầu cưỡng hôn.
Chúc Dư tránh không thoát, chỉ có thể ngửa cằm chịu đựng.
Khi hôn đến cổ, Chúc Dư cảm thấy hơi nhột, nghiêng đầu muốn né.
“Đừng trốn.” Nụ hôn của Văn Nghiên thêm chút lực liếm mút, để lại một chuỗi dấu vết trên cổ Chúc Dư.
Nhìn cái cổ thon thả của Chúc Dư, Văn Nghiên liếm liếm răng nanh, kiềm chế ý niệm muốn cắn.
“Em là của anh.” Văn Nghiên xoa bóp sau gáy Chúc Dư, lặp lại nhấn mạnh câu nói này.
Lồng ngực Chúc Dư bị mổ xẻ một cách gượng ép, những lời này như ấn ký khắc vào trái tim tự ti mẫn cảm của cậu.
Nếu có thể đánh dấu thì tốt rồi, khi đó cậu mới có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận Văn Nghiên.
“Anh buông em ra, em đi pha cho anh một ly nước mật ong giải rượu.”
Văn Nghiên gác đầu trên vai Chúc Dư, từ chối: “Anh không muốn uống nước mật ong.”
Trước khi đến tìm Chúc Dư, hắn sợ Chúc Dư đuổi hắn đi, cố ý uống rất nhiều rượu.
Hắn không muốn tỉnh rượu, hắn muốn ở lại, dù cho chỉ có một đêm.