MỸ NHÂN BỆNH TẬT CHỈ CẦN NGOẮC TAY, ĐẠI LÃO CAM TÂM QUỲ GỐI CẢ ĐỜI

Chap 56

Chương 56: Em muốn phân rõ giới hạn với anh?

 

“Em muốn tách ra với anh?” Ý cười trên khóe miệng Văn Nghiên lập tức biến mất.

“Em...” Chúc Dư không biết nên thuyết minh ý tưởng chân thật trong lòng như thế nào, cậu không muốn tách ra với Văn Nghiên, nhưng lại nhìn không thấy tương lai của cậu và Văn Nghiên.

Nếu đã định vô pháp ở cùng nhau, cậu muốn thử buông tay.

Cậu không muốn lại dựa vào Văn Nghiên sinh tồn, cậu không muốn trở thành gánh nặng của Văn Nghiên.

Nếu cậu ngay cả năng lực sinh hoạt độc lập cũng không có, thì cậu lại có tư cách gì thích Văn Nghiên?

Chúc Dư giơ tay lau nước mắt, cậu muốn biểu hiện kiên cường một chút, nhưng chỉ cần ở cùng nhau với Văn Nghiên, cậu liền nhịn không được nước mắt.

“Em đã tìm xong phòng rồi, em tính toán ngày mai dọn qua đó.”

Văn Nghiên kìm nén giận dữ, hỏi: “Tính toán dọn đi đâu?”

Chúc Dư: “Gần Học viện Mỹ thuật.”

Văn Nghiên: “Vì sao dọn đi đó? Em muốn đi học trở lại?”

Chúc Dư gật đầu, “Ừm.”

Có lẽ là bởi vì thời gian ở trường ít hơn những người khác xa, đi học đối với cậu mà nói là chuyện rất xa xỉ.

Bởi vì thời gian dài bị rút máu, cậu luôn bị bệnh, mỗi học kỳ thời gian ở trường còn không đủ một nửa.

Năm trước, bởi vì cơ thể thiếu hụt quá nghiêm trọng, cậu nghỉ học dưới áp lực của phụ thân.

Người cha cặn bã kia bắt cậu tạm nghỉ học cũng không phải vì lo lắng cơ thể cậu, mà là sợ cậu chết ở bên ngoài, vô pháp làm túi máu cho Chúc.

Hiện giờ, nhà họ Chúc sụp đổ, Chúc Kiến Cường rốt cuộc vô pháp uy hiếp cậu, làm hại cậu, cậu cũng muốn thử bước ra bóng ma, sinh hoạt độc lập.

Văn Nghiên nhìn thẳng đôi mắt Chúc Dư, hỏi: “Đây là lý do em muốn dọn ra ngoài ở?”

“Ừm.” Chúc Dư giải thích, “Ở đó gần trường học lắm, đi vài bước liền đến.”

Văn Nghiên truy vấn: “Em cảm thấy anh sẽ ảnh hưởng việc học của em? Cho nên tính toán tách ra với anh?”

Chúc Dư: “Em... em muốn thử sống một mình, em quá ỷ lại anh, em luôn gây phiền phức cho anh. Em không muốn mãi mãi đều như vậy, em không muốn mãi mãi đều vô dụng như vậy.”

Văn Nghiên nhận thấy cảm xúc dao động của Chúc Dư, ôm người dỗ: “Anh là Enigma của em, em có thể ỷ lại anh.”

Chúc Dư kiên trì nói: “Em muốn dọn ra ngoài ở.”

Văn Nghiên thỏa hiệp: “Được được được, em muốn thế nào cũng được? Anh tôn trọng suy nghĩ của em.”

Cơ thể và tinh thần Chúc Dư đều chưa hồi phục, Văn Nghiên không dám bức ép quá chặt, dỗ vài câu xong, ôm người hôn mấy cái.

Chúc Dư không có từ chối tiếp xúc thân mật, điểm này khiến Văn Nghiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Chúc Dư chỉ là muốn dọn ra ngoài thôi, cũng không phải muốn chia tay với hắn.

Chúc Dư tranh thủ khoảng cách hôn môi, nói: “Em muốn đi thu thập đồ đạc cần mang theo lúc chuyển nhà.”

“Ừm, em xuống nói với Dì Tống một tiếng, bảo Dì Tống giúp em thu thập chung.” Văn Nghiên buông eo Chúc Dư ra, trên mặt treo nụ cười ôn hòa.

“Được.” Chúc Dư đứng dậy rời đi, không quay đầu lại nhìn hắn.

Lúc Chúc Dư vừa đến Biệt thự này, ánh mắt luôn dính trên người hắn.

Nhưng hiện tại, Chúc Dư ở cùng nhau với hắn, ánh mắt luôn theo bản năng mà tránh né.

Nhớ tới lời Trương Cánh nói với hắn trước khi đi, Văn Nghiên tức giận đến ngay cả hơi thở cũng đang bốc hỏa.

Hắn bỏ ra giá cao mời Trương Cánh đến khai thông tâm lý cho Chúc Dư là để làm Chúc Dư bước ra bóng ma mẫu thân qua đời.

Bây giờ hay rồi, Chúc Dư nhất quyết phải dọn ra ngoài ở, hắn cũng không biết nên tìm ai xả giận.

Phàm là tình trạng cơ thể Chúc Dư tốt hơn một chút, hắn cũng không đến mức bất an như vậy, cố tình Chúc Dư chính là loại thể chất dễ bệnh chịu một chút lạnh đều phải sốt cao vài ngày.

Hơn nữa còn có hạ huyết áp nghiêm trọng, không ăn cơm đúng giờ dễ dàng ngất.

Tuyến thể tuy rằng tạm thời đang ở trạng thái ngủ đông, nhưng vạn nhất đột nhiên sống lại, rất có khả năng trực tiếp tiến vào kỳ động dục. Vạn nhất lúc đó hắn không ở bên cạnh Chúc Dư, Chúc Dư nên làm gì bây giờ?

Một Omega thấy kim tiêm liền run rẩy muốn làm sao tự tiêm thuốc ức chế cho mình?

Vạn nhất bị Alpha đánh dấu cưỡng chế thì làm sao bây giờ?

Rốt cuộc Chúc Dư trước đây liền suýt chút bị Cố Mặc đánh dấu cưỡng chế, hắn làm sao có thể yên tâm để Chúc Dư sinh hoạt một mình?

Trong một khoảnh khắc, Văn Nghiên thậm chí có loại xúc động muốn nhốt Chúc Dư lại. Nhưng hắn tưởng tượng đến bộ dáng Chúc Dư trước đây đồng tử mất tiêu, không nói một lời, lại không dám thực thi hành động.


“Tiểu Dư, yên ổn làm gì dọn ra ngoài à?” Biết được Chúc Dư muốn dọn ra ngoài xong, nụ cười trên mặt Dì Tống cũng hoàn toàn sụp xuống.

Chúc Dư: “Ở đó gần trường học.”

Dì Tống: “Hiện tại mới cuối tháng sáu, cho dù muốn dọn, cũng không cần phải gấp như vậy chứ, có thể chờ khai giảng rồi dọn mà.”

Chúc Dư: “Em muốn thích ứng trước.”

Dì Tống thở dài, “Thiếu gia đồng ý?”

Chúc Dư gật đầu, trả lời: “Ừm, anh ấy đồng ý.”

Chúc Dư không có gì cần thu thập đồ vật, đồ vật trong căn nhà này tất cả đều là Văn Nghiên mua, không có gì là thuộc về cậu.

Cậu ngày mai sáng sớm liền phải dọn đi rồi, cậu chỉ là muốn nói với Dì Tống trước.

Lúc bữa tối, không khí vô cùng áp lực, ngay cả Lý Thành vốn luôn nói nhiều cũng không dám lên tiếng.

Chúc Dư không biết sau này còn có cơ hội nào ngồi ở một bên bàn ăn cơm với Văn Nghiên, Dì Tống, Dì Lý và Lý Thành không, trong lòng đặc biệt luyến tiếc.

Dọn ra ngoài không chỉ là muốn cho chính mình một cơ hội học được độc lập, cũng muốn cho Văn Nghiên một cơ hội lựa chọn lại từ đầu.

Trước đây cậu vẫn luôn quấn lấy Văn Nghiên, Văn Nghiên cũng không có cơ hội tiếp xúc Omega hoặc là Alpha khác.

Có lẽ chờ họ tách ra xong, Văn Nghiên liền sẽ phát hiện tình cảm của chính mình đối với cậu đồng tình thương hại nhiều hơn yêu say đắm yêu thích.

Văn Nghiên không phải loại tra nam không có trách nhiệm, nếu cậu không buông tay, Văn Nghiên có thể sẽ vẫn luôn ở cùng nhau với cậu, tạm bợ cả đời.

Chúc Dư không muốn tình yêu tạm bợ.

Cậu cũng không hy vọng Văn Nghiên vì cậu tạm bợ.

Văn Nghiên buông đũa xuống, hỏi: “Đồ vật thu thập xong hết chưa?”

Chúc Dư: “Ừm.”


Sáng hôm sau 7 giờ 30, Chúc Dư tỉnh lại trong lòng Văn Nghiên, tầm mắt phác họa trên mặt Văn Nghiên vài lần mới thu hồi.

Rõ ràng tối hôm qua cậu là ngủ một mình, Văn Nghiên là đến khi nào?

Chúc Dư hôm nay tỉnh sớm, sớm hơn bình thường hai mươi mấy phút.

Cậu sợ chính mình lại nằm trên một cái giường với Văn Nghiên sẽ luyến tiếc đi, chân tay nhẹ nhàng mà xuống giường.

Rửa mặt xong, Chúc Dư từ phòng để quần áo nhảy ra một bộ quần áo mua online của mình.

Vải vóc quần áo nhăn nhúm, nhìn rất rẻ tiền.

Lúc mới mua cậu còn tính trả hàng, sau này không cẩn thận quên mất, bộ quần áo này liền vẫn luôn nhét ở dưới cùng tủ.

May mắn lúc đó quên trả hàng, nếu không cậu thật sự không biết nên mặc gì.

“Tiểu Dư.”

Nghe thấy âm thanh Văn Nghiên, Chúc Dư đáp lại nói: “Em ở phòng để quần áo.”

Văn Nghiên đi vào phòng để quần áo, cúi người ôm người vào trong lòng, môi hôn một cái trên má bên Chúc Dư.

Chúc Dư để hắn ôm một lát, giãy giụa nói: “Đừng ôm chặt như vậy, em khó thở.”

Văn Nghiên buông Chúc Dư ra, lúc này mới chú ý thấy Chúc Dư đang mặc bộ đồ thể thao nhăn nhúm kia.

Quần áo nhìn rất rẻ tiền, nhưng dưới sự hỗ trợ khuôn mặt xinh đẹp Chúc Dư, ngược lại cũng không tính là xấu xí.

“Hôm nay rất nóng, sao lại mặc tay dài?”

Chúc Dư: “Em không có quần áo khác.”

Quần áo phòng để quần áo Dì Tống sẽ sắp xếp đúng hạn, từng hàng quần áo treo trên giá áo đều là trang phục hè Văn Nghiên mới thêm vào cho Chúc Dư lần trước.

Cái gì gọi là không có quần áo khác?

Là trừ bộ trên người này ra, một chiếc cũng không tính toán muốn sao?

Văn Nghiên bóp vai Chúc Dư, chất vấn: “Em không ngừng muốn dọn ra ngoài ở, em còn muốn phân rõ giới hạn với anh? Em không tính toán muốn những quần áo này, cũng không tính toán muốn anh, phải không?”

Chúc Dư cúi đầu không nói lời nào, này trong mắt Văn Nghiên tương đương với mặc nhận.

back top