Chương 54: Muốn đổi ý?
Trên đường trở về, Văn Nghiên vẫn luôn kéo tay Chúc Dư.
Chúc Dư cúi đầu nhìn hai người họ nắm chặt tay, cảm giác được sự an tâm chưa từng có.
Lúc xuống cao tốc, tay Văn Nghiên buông ra, Chúc Dư có chút mất mát mà nắm chặt ống quần.
Tuy nhiên cảm giác mất mát cũng chỉ duy trì không đến một giây.
Văn Nghiên ngủ rồi, gác đầu trên vai cậu.
Làm một Omega cơ thể không được tốt lắm, đây đối với cậu mà nói xem như gánh nặng ngọt ngào.
Lúc chiếc xe qua gờ giảm tốc, xóc nảy thật sự dữ dội.
Chúc Dư sợ Văn Nghiên đụng vào cửa xe, duỗi tay đỡ đầu Văn Nghiên, ấn chặt chẽ nó trên vai mình.
“Tiểu Dư, Thiếu gia hắn thật sự đặc biệt quan tâm em. Tối hôm qua chúng ta đuổi tới lúc, Bệnh viện tâm thần đã đóng cửa. Thiếu gia đợi trên xe một đêm. Sáng hôm nay cửa vừa mở, hai chúng ta liền đi vào đón em.”
“Vì em, Thiếu gia thậm chí cãi nhau với ba hắn.”
Lời Lý Thành nói làm Chúc Dư nhớ lại cuộc đối thoại đơn phương ngày trước.
Ngày hôm qua, ba Văn Nghiên và cậu nói rất nhiều.
Tuy rằng lúc đó cậu không đáp lại, nhưng những lời này đã ăn sâu cắm rễ trong lòng cậu, cậu không chỉ nhớ, còn nhớ rành mạch.
Đoạn Hủ nói hắn và phụ thân Văn Nghiên chính là vì độ tương hợp tin tức tố quá thấp mới tình cảm tan vỡ.
Sau khi đánh dấu tạm thời một lần, phụ thân Văn Nghiên không đánh dấu hắn nữa, nuôi một đống tình nhân ở bên ngoài.
Đoạn Hủ còn nói, lúc mới bắt đầu, phụ thân Văn Nghiên rất yêu hắn, làm hắn nghĩ lầm thật sự phi hắn không thể.
Cuối cùng thời gian chứng minh tất cả, khi nhu cầu tình dục tiêu tán xong, không có sự yêu thích sinh lý chủ đạo bởi tin tức tố, tình cảm của họ tiêu tán rất nhanh.
Đoạn Hủ nói hắn có tra từng đời tình nhân của phụ thân Văn Nghiên, độ tương hợp đều ở trên 90%.
Kỳ thực đổi vị suy nghĩ mà nói, Chúc Dư có thể thông cảm tâm trạng Đoạn Hủ.
Cho dù độ tương hợp tin tức tố của họ khôi phục đến 62%, sau khi đánh dấu, tin tức tố của cậu cũng rất khó phát huy tác dụng an ủi lúc kỳ mẫn cảm của Văn Nghiên.
Cơ thể cậu quá yếu, cậu cũng rất khó dùng cơ thể thỏa mãn Văn Nghiên.
Ban đầu tiếp cận Văn Nghiên, Chúc Dư không nghĩ nhiều như vậy.
Nhà họ Chúc chiếm cứ ở Thành phố A nhiều năm như vậy, cũng không phải người nào tùy tiện đều có thể lay động.
Văn Nghiên là người có quyền thế nhất trong số những người cậu quen biết, trừ hắn ra, Chúc Dư tìm không thấy người được chọn nào tốt hơn.
Cậu hiện tại nội tâm đặc biệt mâu thuẫn, cậu muốn ở cùng nhau với Văn Nghiên, lại cảm thấy chính mình không nên ở cùng nhau với Văn Nghiên.
“Tiểu Dư, sao rồi? Có bị bắt nạt không?”
Cửa xe vừa mở ra, Dì Tống liền thăm dò tiến vào xem xét tình trạng Chúc Dư.
Chúc Dư nặn ra một nụ cười, trả lời: “Tôi không sao.”
Dì Tống nghe thấy cậu nói chuyện, hốc mắt ướt át mà nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Dì Tống: “Thiếu gia làm sao vậy?”
Chúc Dư: “Ngủ rồi.”
Lý Thành chen vào nói: “Tỉnh sớm rồi, tôi vừa rồi đều thấy Thiếu gia mở mắt.”
Văn Nghiên dường như không có việc gì mà ngồi thẳng cơ thể, nói: “Xuống xe đi.”
Sau bữa trưa, Văn Nghiên nắm Chúc Dư trở về phòng ngủ.
Chúc Dư: “Anh không đi làm sao?”
Văn Nghiên: “Không đi. Tắm rửa một cái ngủ trưa một lát.”
Chúc Dư nhắc nhở: “Tay anh không thể đụng vào nước, tôi đi lấy màng bọc thực phẩm.”
Chúc Dư vội vã chạy xuống lầu, từ phòng bếp cầm một cuộn màng bọc thực phẩm.
Lại trở lại cửa phòng tắm, thấy Văn Nghiên cởi đến chỉ còn quần lót duy nhất, Chúc Dư ngượng ngùng đến đôi mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
“Tiểu Dư, vào giúp anh tắm rửa.”
Chúc Dư cúi đầu dịch vào phòng tắm, xé một đoạn màng bọc thực phẩm, vụng về mà quấn trên tay Văn Nghiên.
“Xong rồi. Em... em đi ra ngoài trước.” Chúc Dư ôm màng bọc thực phẩm xoay người, bị Văn Nghiên ôm eo ôm lấy, không cách nào di chuyển nửa bước nữa.
Văn Nghiên: “Muốn đổi ý?”
Chúc Dư: “Không có.”
Văn Nghiên tháo cái bông tắm ném vào bồn tắm, hỏi: “Tối qua em tắm rửa chưa?”
Chúc Dư: “Chưa.”
Văn Nghiên: “Tắm cùng nhau đi.”
Văn Nghiên chưa cho Chúc Dư cơ hội từ chối, duỗi tay cởi cúc áo Chúc Dư, động tác trên tay thuần thục đến một chút cũng không giống như là bị thương.
“Em... em tự cởi.” Chúc Dư đẩy tay Văn Nghiên ra, quay lưng chậm rãi cởi quần áo và quần trên người.
...
Bồn tắm phòng tắm rất lớn, đủ để chứa hai người họ.
Chúc Dư ôm đầu gối co ro ở góc bồn tắm, không dám dựa về phía Văn Nghiên bên kia.
“Tiểu Dư.” Văn Nghiên gọi Chúc Dư một tiếng, cúi người về phía trước, kéo Chúc Dư vào trong lòng.
Chúc Dư giơ tay chống vai Văn Nghiên, hỏi: “Anh ngâm xong chưa?”
“Chưa.” Văn Nghiên ôm người lên đùi mình, áp vào sau cổ Chúc Dư hôn, để lại một cái dấu vết rõ ràng.
Tư thế quá mức thân mật, khiến Chúc Dư cảm thấy có chút căng thẳng.
Đây không phải lần đầu tiên hai người họ ngâm mình ở cùng một bồn tắm.
Trước đó thật sự chỉ là đơn thuần tắm bồn.
Trừ việc giúp cậu bôi sữa tắm lúc, Văn Nghiên sẽ không sờ loạn trên người cậu.
Hôm nay cũng không biết Văn Nghiên có phải uống nhầm thuốc không, chỗ đó đặc biệt tinh thần, tay không bị thương kia đặc biệt không yên phận.
Chúc Dư nghiêng đầu đi nhìn biểu cảm Văn Nghiên, bị Văn Nghiên ấn sau cổ cưỡng hôn vài phút.
Kết thúc hôn môi, Chúc Dư thở hổn hển hết hơi.
Chú ý thấy tay trái bị thương của Văn Nghiên ngâm trong nước, cậu đau lòng đến chảy nước mắt thẳng thừng.
“Tiểu Dư.”
Chúc Dư nức nở nói: “Tay anh không thể đụng vào nước, sẽ bị nhiễm trùng.”
Văn Nghiên lắc lắc tay trái, nói dối nói: “Quấn màng bọc thực phẩm rồi, không sao.”
“Em không muốn ngâm.” Chúc Dư bước ra khỏi bồn tắm, đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt rửa sạch bọt xà phòng trên người.
Lúc mở mắt ra, thấy cơ ngực đường nét mượt mà của Văn Nghiên, Chúc Dư lùi lại một bước, suýt chút trượt chân.
“Cẩn thận một chút.” Văn Nghiên ôm eo sau Chúc Dư, lại lần nữa quấn người vào trong lòng.
Tầm mắt Chúc Dư liếc xuống một cái, làn da trắng sứ biến thành hồng nhạt xinh đẹp.
Đôi mắt Văn Nghiên bắt được sự thay đổi này, ý cười từ đáy mắt lan tràn ra ngoài, áp vào vành tai Chúc Dư nói: “Tiểu Dư, em còn biết đổi màu à?”
Chúc Dư lo lắng vết thương Văn Nghiên, tắt vòi hoa sen đi, kéo màng bọc thực phẩm trên tay Văn Nghiên ra, xem xét băng gạc quấn vết thương.
“Ướt sũng.”
Văn Nghiên: “Không sao, Enigma không yếu ớt như vậy.”
Chúc Dư quấn khăn tắm lên, hốc mắt đỏ nói: “Đứng thẳng, tay trái giơ cao, đừng quậy.”
Văn Nghiên phối hợp mà nâng tay trái, mặc Chúc Dư rửa sạch bọt xà phòng trên người cho hắn.
Lúc xử lý vết thương, Văn Nghiên nhìn mặt bên chăm chú của Chúc Dư, nhịn không được lại gần muốn hôn.
Chúc Dư bị hôn một cái xong, có chút tức giận nói: “Anh đừng quậy.”
“Tiểu Dư, nếu lại có một lần, anh cũng sẽ chọn làm như vậy. Trong lòng anh chỉ có em, anh sẽ không chạm vào Omega khác.”
Văn Nghiên gác cằm trên vai Chúc Dư, ngửi mùi trên người Chúc Dư.
Mùi hoa dành dành trên người Chúc Dư rất dễ ngửi, nhưng không phải đến từ tuyến thể Chúc Dư, mà là sữa tắm hắn chọn lựa chuyên môn.
Giúp Văn Nghiên xử lý xong vết thương xong, Chúc Dư do dự vài phút, mở miệng hỏi: “Có cần em giúp anh không?”
“Giúp anh cái gì?” Văn Nghiên hỏi xong vấn đề này, mới phản ứng lại ý Chúc Dư.