Chương 53: Cậu ấy không rời xa tôi
Thời gian chờ đợi đặc biệt dài lâu, Văn Nghiên ngủ không được, cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại mà nhung nhớ Chúc Dư.
Ảnh chụp và video về Chúc Dư trên điện thoại, Văn Nghiên xem lại toàn bộ.
Cơ thể Chúc Dư vẫn luôn không tốt lắm, lúc không cười có một loại cảm giác ốm yếu rõ ràng, nhưng lúc cười lên thì thật sự rất đáng yêu rất sinh động, đáng tiếc hắn rất lâu không thấy Chúc Dư cười qua.
“Còn chưa mở cửa à? Thiếu gia, Ngài ăn chút gì trước đi.” Lý Thành đến sớm từ khách sạn, mang theo bữa sáng cho Văn Nghiên.
Văn Nghiên trong lòng lo lắng Chúc Dư, một chút ăn uống cũng không có.
Hai người lại chờ khoảng năm phút, cổng lớn Bệnh viện tâm thần cuối cùng cũng mở.
Văn Nghiên xuống xe bước vào trong, Lý Thành đi theo phía sau hắn, nhìn quanh khắp nơi.
Hỏi thăm vài tên nhân viên y tế xong, Văn Nghiên tìm được Chúc Dư ở nhà ăn.
Để người bệnh hình thành thói quen sinh hoạt tập thể, thời gian dùng bữa của đa số người bệnh đều là cố định, và sẽ được sắp xếp ở một nhà ăn, do nhân viên y tế trông giữ dùng bữa.
Lý Thành chú ý thấy Chúc Dư đang ngồi ở góc im lặng yên tĩnh, nói: “Thức ăn ở đây không tồi nha! Những người đó ăn còn rất vui vẻ. Tiểu Dư sao không ăn vậy?”
Hộ công trông giữ bên cạnh thấy hai người họ, chỉ vào phương hướng trạm y tá, nói: “Xin hỏi các ngài đến thăm người bệnh nào? Vui lòng đi đăng ký ở đó trước được không?”
Ánh mắt Văn Nghiên ngưng trên người Chúc Dư, một bộ dáng không nghe thấy.
Lý Thành kéo cánh tay Văn Nghiên, nhắc nhở: “Thiếu gia, chúng ta phải đi đăng ký trước.”
Hai người ở trạm y tá đăng ký xong tên và số di động, lúc này mới đạt được cơ hội thăm hỏi.
Một nam Beta hộ công kéo cổ tay Chúc Dư, dẫn Chúc Dư về phòng bệnh, nhắc nhở: “Thời gian thăm hỏi là một tiếng, một tiếng sau cậu ấy yêu cầu tham gia hoạt động tập thể.”
Văn Nghiên nhíu mày, “Hoạt động tập thể?”
Hộ công giải thích: “Để thúc đẩy giao tiếp xã hội, bệnh viện chúng tôi sắp xếp các loại hoạt động cho nhóm người bệnh, sáng nay là xem phim.”
Văn Nghiên một tay kéo Chúc Dư vào trong lòng, nói: “Tôi đến đón cậu ấy đi.”
Hộ công: “Cậu ấy vừa đến hôm qua, nhanh như vậy đã muốn đi?”
Thông thường người bệnh bị đưa đến đây cơ bản đều là ở lại một khoảng thời gian xong chờ bệnh tình thuyên giảm mới có thể được người nhà đón về nhà.
Hắn còn chưa thấy qua mới đến một ngày lại bị đón đi.
Văn Nghiên: “Cậu ấy không rời xa tôi.”
Chúc Dư áp vào ngực Văn Nghiên, ngửi mùi tin tức tố Omega trên người Văn Nghiên, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng lộ ra một tia đau khổ.
Lý Thành lại gần nhìn nhìn đôi mắt Chúc Dư, không dám tin nói: “Tiểu Dư hình như sắp khóc, có phản ứng cảm xúc là chuyện tốt nha. Bác sĩ bệnh viện này có chút tài năng nha.”
Văn Nghiên cúi đầu, bóp cằm Chúc Dư, nhìn về phía đôi mắt Chúc Dư lây dính hơi nước.
“Tiểu Dư, làm sao vậy?”
Chúc Dư không khóc, hơi nước trong mắt biến mất vô tung sau khi chớp mắt hai lần.
Lý Thành khuyên: “Thiếu gia, Ngài thật sự tính toán mang Tiểu Dư về à? Nếu trị liệu thật sự có hiệu quả, vẫn nên để Tiểu Dư tiếp tục ở lại đây tương đối tốt.”
Hộ công ăn ngay nói thật nói: “Cậu ấy vừa mới đến chiều hôm qua, còn chưa bắt đầu trị liệu đâu.”
Văn Nghiên cúi đầu ngửi mùi trên người mình, vuốt ve má bên Chúc Dư, hỏi: “Tại sao đau khổ? Là vì nghe thấy tin tức tố Omega lây dính trên người anh?”
Nghe thấy lời này, Chúc Dư theo bản năng nhíu mày.
Biểu cảm rất nhỏ rơi vào mắt Văn Nghiên, khiến hắn đau lòng không thôi.
“Ba anh tìm cho anh một Omega, anh không thích hắn, chúng ta không làm gì cả, điểm này Lý Thành có thể làm chứng cho anh.”
Nói xong lời này, Văn Nghiên cho Lý Thành một ánh mắt.
Lý Thành lập tức bổ sung: “Tiểu Dư, em ngàn vạn đừng hiểu lầm Thiếu gia. Thiếu gia thà rằng làm rách tay cũng chưa chạm vào Omega kia.”
Viền mắt Chúc Dư bỗng chốc ửng hồng, giọng khàn khàn nói: “Anh bị thương?”
Thời gian dài không nói chuyện, giọng nói Chúc Dư nghe rất khô khan.
Nhưng đối với Văn Nghiên mà nói, này quả thực ngọt ngào hơn tiếng trời.
Tiểu Dư của hắn không chỉ nói chuyện, lại còn là vì quan tâm hắn mới mở miệng.
Văn Nghiên mở bàn tay ra, cho Chúc Dư xem vết thương của mình.
Vết thương còn chưa kết vảy, nhưng máu đã ngừng.
Nếu sớm biết Chúc Dư sẽ vì đau lòng hắn mà mở miệng nói chuyện, hắn đáng lẽ nên rạch nhát này sớm hơn.
Văn Nghiên câu khóe miệng, “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Chúc Dư bắt lấy ngón tay Văn Nghiên, mũi cay xè, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi vào vết thương Văn Nghiên.
Hộ công một bên mở miệng nói: “Có cần giúp Ngài xử lý vết thương không?”
Văn Nghiên cúi đầu hỏi thăm Chúc Dư, “Tiểu Dư, em thấy sao?”
Chúc Dư ngậm nước mắt gật gật đầu.
Văn Nghiên vuốt sau cổ Chúc Dư như an ủi, “Tiểu Dư, nói chuyện.”
Chúc Dư nắm chặt ngón tay Văn Nghiên, từ kẽ môi nặn ra một chữ “Muốn”.
Văn Nghiên nói với hộ công: “Làm phiền Ngài.”
Lúc hộ công giúp Văn Nghiên xử lý vết thương, Chúc Dư ngồi trên đùi Văn Nghiên, nhìn chằm chằm tay bị thương của Văn Nghiên.
Văn Nghiên cố ý hỏi: “Gần đây có phải không thể đụng vào nước?”
Hộ công: “Vết thương chạm vào nước dễ dàng bị nhiễm trùng, gần đây lúc rửa mặt tắm rửa chú ý nhiều một chút đi.”
Văn Nghiên áp sát tai Chúc Dư nói: “Tiểu Dư, xem ra gần đây rửa mặt tắm rửa phải phiền em hỗ trợ.”
Chúc Dư gật đầu, “Được.”
Văn Nghiên vừa mới giúp Chúc Dư xử lý xong thủ tục xuất viện, điện thoại ba hắn liền gọi đến.
Văn Nghiên còn đang nổi giận, căn bản không muốn nghe thấy âm thanh ba hắn, trực tiếp ấn từ chối.
Vài phút sau, điện thoại di động Lý Thành vang lên.
Lý Thành vừa thấy hiển thị cuộc gọi, đau đầu đến thở dài một hơi.
“Thiếu gia, Đoạn tiên sinh gọi điện thoại cho tôi.”
Văn Nghiên: “Đừng nghe.”
Lý Thành: “Tôi lại không phải Ngài, tôi nào dám à? Tôi nếu ấn từ chối, tôi còn làm sao ở nhà cũ sống à?”
Lý Thành không phải người tài quản lý kinh doanh, tốt nghiệp đại học xong không đi vào công ty nhà họ Văn, vẫn luôn phụ trách công tác an ninh ở nhà cũ.
Công việc này không cần hàm lượng kỹ thuật gì, lại có tiền lương không tồi, hắn chính là vô cùng trân trọng.
Vạn nhất đắc tội Đoạn tiên sinh, thì công việc có tiền lại nhàn rỗi này của hắn đã không giữ được rồi.
Văn Nghiên: “Cậu cũng đừng đi về nữa. Sau này liền ở lại bên cạnh Tiểu Dư làm bảo tiêu.”
Chúc Dư không thể vĩnh viễn ở trong nhà, thỉnh thoảng cũng cần đi ra ngoài đi dạo, bên cạnh không có người đáng tin cậy đi cùng, Văn Nghiên không yên tâm.
Lý Thành: “Vậy tình cảm tốt nha, cứ như vậy, tôi sau này có thể mỗi ngày ăn đồ ăn mẹ tôi làm.”
Lên xe xong, Văn Nghiên sờ sờ bữa sáng Lý Thành vừa rồi mang cho hắn.
Bánh bao hấp đã lạnh ngắt, chỉ có cháo còn tính là ấm áp.
Chúc Dư vừa rồi không ăn gì, giờ này đã qua thời gian ăn sáng bình thường của Chúc Dư, Văn Nghiên sợ cậu bị hạ đường huyết, tính toán trước làm cậu uống chút cháo lót dạ một chút.
Văn Nghiên múc một muỗng cháo, đút Chúc Dư một ngụm, “Ngon không? Không ăn được thì bảo, làm Lý Thành lại đi mua một phần.”
Chúc Dư: “Ngon.”
Chúc Dư dựa vào trong lòng Văn Nghiên, ăn gần nửa chén cháo xong, lắc lắc đầu, “Không ăn nữa, no rồi.”
Văn Nghiên dùng khăn giấy lau miệng cho Chúc Dư, nhét một miếng chocolate trắng nhỏ vào miệng cậu.
Niềm vui mất mà tìm lại được lấp đầy trái tim Văn Nghiên, nếu không phải trên xe còn có bóng đèn Lý Thành, hắn thật sự hận không thể lột sạch quần áo Chúc Dư, hôn người từ đầu đến chân một lần.