MỸ NHÂN BỆNH TẬT CHỈ CẦN NGOẮC TAY, ĐẠI LÃO CAM TÂM QUỲ GỐI CẢ ĐỜI

Chap 51

Chương 51: Tiểu Dư bị mang đi

 

Sau khi tang lễ kết thúc, Chúc Dư bị sốt cao liên tục ba ngày.

Lúc tỉnh, Chúc Dư không muốn nói chuyện, cũng không muốn ăn gì, ánh mắt trống rỗng, dường như linh hồn đã tách khỏi cơ thể.

Văn Nghiên nhờ Bùi Hoành hỗ trợ tìm một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy.

Bác sĩ tâm lý đến xong cũng bó tay với tình trạng Chúc Dư.

“Tiền đề của khai thông tâm lý là người bệnh nguyện ý giao tiếp, cậu ấy hoàn toàn không có ý muốn giao tiếp, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thể nhìn thẳng.”

“Thuốc điều trị loại trầm cảm sẽ có tác dụng phụ nhất định, với tình hình hiện tại của cậu ấy, cũng không thích hợp để dùng.”

Văn Nghiên: “Tôi nên làm như thế nào?”

Bác sĩ tâm lý: “Hãy ở bên cậu ấy nói chuyện nhiều hơn, người bệnh trầm cảm cần nhất chính là sự quan tâm của người nhà.”

Văn Nghiên: “Ừm, tôi đã biết.”

Kể từ hôm nay, Văn Nghiên hễ có thời gian rảnh liền ở bên Chúc Dư.

Chúc Dư không để ý đến hắn, những chủ đề Văn Nghiên tung ra luôn rất khó tiến hành tiếp.

Văn Nghiên không biết nên nói gì, đơn giản mua mấy quyển sách truyện, mỗi ngày kể chuyện cho Chúc Dư nghe.

Kể đến một nửa, Chúc Dư không chịu để hắn ôm, Văn Nghiên liền dùng ly có ống hút đút Chúc Dư uống nước.

Chúc Dư nghiêng đầu không chịu uống, Văn Nghiên liền ôm Chúc Dư đi phòng vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý.

Chúc Dư có năng lực tự chăm sóc cơ bản, chỉ là không để ý đến người khác thôi.

Điểm này tốt hơn dự đoán trước đây của Văn Nghiên rất nhiều.

Ít nhất Chúc Dư có thể nuốt trôi đồ vật, không cần cắm ống dinh dưỡng qua đường mũi trên giường bệnh bệnh viện cả ngày.

Lúc Văn Nghiên đi công ty, Dì Tống sẽ ở bên Chúc Dư.

Dì Tống thường xuyên kéo Chúc Dư cùng nhau xem phim truyền hình, cùng Chúc Dư thảo luận quan hệ nhân vật phim truyền hình.

Chúc Dư tuy rằng không đáp lại, nhưng sẽ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bà ngẩn người.


Lúc Đoạn Hủ đến, Dì Tống tắt TV, cung kính nói: “Đoạn tiên sinh.”

Đoạn Hủ liếc Chúc Dư đang ngồi trên sô pha một cái, nói với Dì Tống: “Đi giúp tôi mua bao thuốc lá.”

Dì Tống: “Đoạn tiên sinh, trong nhà có thuốc lá, Ngài chờ một chút, tôi đi lấy cho Ngài.”

Đoạn Hủ lặp lại nói: “Đi giúp tôi mua bao thuốc lá.”

Dì Tống dừng động tác tìm kiếm, hiểu rõ ý Đoạn Hủ.

Đoạn Hủ căn bản không phải muốn thuốc lá, mà là muốn tách bà ra.

Sắc mặt Dì Tống khó xử, “Đoạn tiên sinh, Thiếu gia bảo tôi đi cùng Chúc Thiếu gia.”

Sắc mặt Đoạn Hủ âm trầm, “Lời tôi nói không có tác dụng?”

Dì Tống giải thích: “Không phải, Đoạn tiên sinh, tình trạng Chúc Thiếu gia hiện tại đặc thù, không rời xa người được.”

Đoạn Hủ: “Tôi không tính là người sao? Bà đi giúp tôi mua thuốc lá, tôi ở lại đây đi cùng cậu ấy. Bà yên tâm, tôi sẽ không làm hại cậu ấy.”

Dì Tống cũng không phải không muốn tin tưởng Đoạn Hủ, bà biết người Đoạn Hủ này không có ác ý gì, chỉ là miệng độc một chút bình thường.

Thấy Dì Tống chần chừ do dự mà nhất quyết không chịu rời đi, Đoạn Hủ gửi một tin nhắn cho bảo tiêu đi theo hắn đến.

Một phút sau, Dì Tống bị hai tên Alpha bảo tiêu cao to áp giải ra khỏi Biệt thự.

“Được rồi, không ai quấy rầy nữa, là lúc tâm sự tử tế.”

Đoạn Hủ cũng mặc kệ Chúc Dư có đáp lại hay không, tiếp tục nói: “Mục đích của cậu đã đạt được, là lúc rời khỏi con trai tôi. Tôi đã tìm cho thằng bé một Omega ưu tú xinh đẹp, độ tương hợp tin tức tố của hai người họ cao tới 96%, đặc biệt thích hợp.”

“Xét tình cảnh cậu đáng thương như vậy, tôi sẽ không đuổi cậu đi. Tôi sắp xếp cho cậu một nơi tốt, sẽ có người chăm sóc cậu cả ngày. Nếu cậu nguyện ý, cậu có thể sinh hoạt ở đó cả đời.”

Đoạn Hủ đi đến trước mặt Chúc Dư, bóp cằm cậu nói: “Cậu thật sự rất giống hoa tơ hồng, là lúc chấm dứt quan hệ ký sinh giữa các người.”

Đoạn Hủ một tay giữ chặt cổ tay Chúc Dư, kéo người đứng dậy khỏi sô pha, lôi cậu đi về phía ngoài Biệt thự.

Chúc Dư bị động đi theo hắn đi, bị đẩy lên một chiếc Maybach màu đen.

Hai tên Alpha bảo tiêu khống chế Dì Tống buông Dì Tống ra, đi theo lên ghế trước Maybach.

Dì Tống trơ mắt nhìn chiếc xe lái đi, hoảng loạn chạy vào Biệt thự, móc điện thoại ra từ khe sô pha, gọi điện thoại cho Văn Nghiên.

“Thiếu gia sao không bắt máy vậy?”

Dì Tống liên tiếp gọi ba cuộc điện thoại, Văn Nghiên vẫn luôn không bắt, gấp đến nỗi bà đập chân thẳng thừng.

“Có lẽ là đang họp đi.” Dì Tống thử gọi điện thoại cho Trợ lý Hàn.

Chờ vài giây xong, nghe thấy âm thanh Trợ lý Hàn, Dì Tống lập tức mở miệng: “Trợ lý Hàn, Thiếu gia ở bên cạnh Ngài sao?”

Hàn Duệ: “Không ở. Đoạn tiên sinh vừa rồi gọi điện thoại đến, bảo cậu ấy về nhà cũ một chuyến. Nghe nói Tổng đã về rồi.”

Dì Tống: “Thiếu gia khi nào về nhà cũ?”

Hàn Duệ: “Hai tiếng trước đi.”


Kết thúc cuộc trò chuyện xong, Dì Tống lại gọi điện thoại cho con trai Lý Thành.

Lý Thành: “Mẹ, sao lại nghĩ gọi điện thoại cho con?”

Dì Tống: “Thiếu gia có phải ở nhà cũ không?”

Lý Thành: “Ở ạ.”

Dì Tống: “Tiểu Dư bị Đoạn tiên sinh mang đi, con mau chạy nhanh nói với Thiếu gia một tiếng.”

Lý Thành: “Con lập tức đi, Mẹ, Ngài đừng lo. Đoạn tiên sinh không phải người xấu, nhất định sẽ không làm hại Tiểu Dư.”

Nhà cũ rất lớn, Lý Thành cũng không xác định Thiếu gia lúc này ở đâu.

Hắn liên tiếp hỏi vài tên người hầu, mới xác định Thiếu gia là vào thư phòng.

Lý Thành gõ hai cái lên cửa thư phòng, vừa muốn gọi Thiếu gia, bỗng nhiên ngửi thấy hai loại mùi tin tức tố.

Một loại là tin tức tố gỗ mun hắn quen thuộc, một loại tin tức tố khác rất thơm ngọt, có chút giống hương quả, hắn không xác định tin tức tố của đối phương rốt cuộc là mùi gì, nhưng có thể xác định người sở hữu loại tin tức tố này là một Omega.

Thiếu gia và Omega ở cùng nhau?

Lý Thành áp mũi vào cửa thư phòng, cẩn thận mà nghe ngóng.

Tin tức tố cầu ái?!

Không phải chứ, Thiếu gia về nhà cũ là để hẹn hò vụng trộm với Omega khác?

Tiểu Dư làm sao bây giờ? Thiếu gia không cần Tiểu Dư sao?

Lý Thành lại gõ gõ cửa, hô: “Thiếu gia, Tiểu Dư bị Đoạn tiên sinh mang đi.”

Một trận tiếng động kịch liệt xong, cửa thư phòng mở ra.

Nhìn ngón tay chảy máu của Thiếu gia, Lý Thành quan tâm hỏi: “Thiếu gia, tay Ngài làm sao vậy?”

Văn Nghiên giọng trầm nói: “Đi lấy cho tôi ống thuốc ức chế.”

Lý Thành dò xét nhìn thoáng qua vào trong thư phòng, thấy Omega quần áo bất chỉnh, hỏi: “Thiếu gia, Ngài muốn là thuốc ức chế Omega, hay là thuốc ức chế Enigma.”

Văn Nghiên: “Cả hai.”

Lý Thành: “Tủ lạnh chỉ có thuốc ức chế Omega. Tôi trước làm người mang thuốc ức chế Omega lên, lại đi ra ngoài giúp Ngài mua thuốc ức chế Enigma đi.”

Bởi vì Enigma quá khan hiếm, tiệm thuốc và siêu thị không bán thuốc ức chế Enigma.

Chỉ có bệnh viện mới có thể mua được thuốc ức chế Enigma.

Nhà cũ nhà họ Văn cách bệnh viện hơn mười km, lái xe qua lại cũng mất khoảng một tiếng.

Văn Nghiên: “Anh đi cùng cậu.”

Lý Thành: “Không được, Thiếu gia, tuy rằng hai chúng ta độ tương hợp không cao, nhưng tin tức tố trên người Ngài quá nồng, sẽ ảnh hưởng tôi lái xe.”

“Cậu đi nhanh về nhanh.” Văn Nghiên vừa nói xong, Omega kia toàn thân nóng lên lại quấn lấy.

“Cút.” Văn Nghiên giơ tay đẩy Omega một cái, lại lần nữa đóng cửa thư phòng lại.

Nồng độ tin tức tố trên người hắn quá cao, tùy tiện đi ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến những người khác ở nhà cũ.

Hắn chỉ có thể chờ Lý Thành trở về, tiêm xong thuốc ức chế rồi mới rời đi.

Ai nói độ tương hợp tin tức tố tăng cao thì thích hợp ở cùng nhau?

Omega trước mắt có thể dùng tin tức tố độ tương hợp cao dẫn phát kỳ mẫn cảm của hắn.

Nhưng, phản ứng sinh lý không tương đương với thích, hắn một chút cũng không thích Omega này.

back top