MỸ NHÂN BỆNH TẬT CHỈ CẦN NGOẮC TAY, ĐẠI LÃO CAM TÂM QUỲ GỐI CẢ ĐỜI

Chap 50

Chương 50: Nếu không phải anh

 

Tang lễ được giao phó cho công ty mai táng và quàn linh cữu chuyên nghiệp sắp xếp, những việc Văn Nghiên cần bận tâm không nhiều, chỉ cần bận tâm tình trạng cơ thể và tinh thần Chúc Dư là đủ rồi, nhưng chỉ hai điểm này cũng đủ khiến Văn Nghiên đau đầu.

Bước vào khu vực tổ chức tang lễ, Văn Nghiên luôn luôn chú ý phản ứng Chúc Dư.

Bố trí xung quanh đã rất rõ ràng, cho dù Văn Nghiên không nói, Chúc Dư cũng cảm nhận ra được.

Khoảnh khắc thấy hũ sứ trắng đựng tro cốt mẫu thân, Chúc Dư nhớ lại tất cả.

Hình ảnh trong đầu như cuộn phim tái hiện từng khung một, từ mẫu thân bị bảo tiêu đẩy ngã trên mặt đất chảy đầy máu, đến mẫu thân biến thành người thực vật nằm liệt trên giường bệnh suốt thời gian dài, lại đến mẫu thân bị đào rỗng cơ thể thối rữa bốc mùi...

Những ký ức đột ngột giải phóng này còn có **lực tác động xa hơn hũ tro cốt trước mắt.

“Tiểu Dư.” Văn Nghiên gọi Chúc Dư một tiếng.

Chúc Dư nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt không có nước mắt, chỉ còn sự chai sạn sau khi bị thực tế tấn công thương tích đầy mình.

Dưới sự hướng dẫn toàn bộ quá trình của nhân viên chuyên nghiệp, lưu trình tang lễ tiến hành rất nhanh.

Chúc Dư phối hợp suốt quá trình, sự bình tĩnh thong dong thể hiện ra ngoài khiến Văn Nghiên vô cùng bất ngờ.

Hắn cho rằng Chúc Dư sẽ khóc lớn suy sụp tinh thần, thậm chí còn có khả năng ngất xỉu vì quá đau buồn.

Nhưng Chúc Dư không những không khóc, thậm chí còn có thể giao tiếp bình thường với nhân viên công tác.

Nhân viên công tác: “Tục lệ canh gác mỗi nơi không giống nhau, một số khu vực yêu cầu quỳ cho đến khi đưa tang, một số khu vực chỉ cần ở bên cạnh trông giữ là được, đứng quỳ ngồi đều được.”

Chúc Dư: “Tôi nhớ rõ quê chúng tôi bên kia lúc canh gác yêu cầu quỳ.”

Trước đây, lúc còn ở quê, bà lão hàng xóm rất chăm sóc cậu và mẹ.

Lúc bà lão đó qua đời ngoài ý muốn, mẹ cậu dẫn cậu đi tham gia tang lễ.

Lúc đó con trai út bà lão quỳ một lát, nhận một cuộc điện thoại rồi đi, rất nhiều người có mặt đều đang mắng hắn bất hiếu.

Vì quan hệ cha con, Chúc Dư trước đây không có cơ hội làm tròn chữ hiếu, sau này cũng rất khó có cơ hội nữa.

Trừ việc tảo mộ dâng hoa cho mẫu thân mỗi năm, cậu cũng không có cách nào làm nhiều hơn.

Văn Nghiên đau lòng Chúc Dư, xót không muốn Chúc Dư quỳ suốt đêm.

Nhưng Chúc Dư kiên trì phải quỳ, Văn Nghiên cũng không có cách nào, chỉ có thể ở bên cạnh đi cùng.

Chúc Dư: “Anh không cần quỳ, tôi quỳ là được.”

Văn Nghiên: “Anh đi cùng em, nếu không anh không yên tâm.”

Chúc Dư: “Ừm.”

Quỳ song song với Văn Nghiên trước hũ tro cốt mẹ, Chúc Dư suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ quá khứ của cậu và mẫu thân, cũng suy nghĩ tương lai của cậu và Văn Nghiên.

Làm bạn trai, Văn Nghiên thật sự rất tốt, không chỉ có thể chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cậu, còn sẽ an ủi và ủng hộ lúc cậu cần đồng hành.

Nhưng thành thật mà nói, cậu quả thật không xứng với Văn Nghiên, điểm này thật ra cậu rất rõ ràng từ lúc bắt đầu.

Từ trước đến nay đều là Văn Nghiên chi trả, cậu tận hưởng sự tốt bụng của Văn Nghiên dành cho cậu, lại không có cách nào coi thời gian tinh lực tiền tài Văn Nghiên chi trả trên người cậu là đương nhiên.

Hai người họ như vậy, thật sự sẽ có tương lai sao?

“Mẹ, con ăn vạ anh ấy như vậy, có phải rất ích kỷ không?” Chúc Dư tự hỏi trong lòng.

Người mẹ đã hóa thành tro cốt sẽ không cho cậu bất kỳ câu trả lời nào, nhưng rất rõ ràng, lúc hỏi ra vấn đề này Chúc Dư trong lòng cũng đã có đáp án.


Chúc Dư đánh giá cao cơ thể của mình, cậu cho rằng mình có thể quỳ bốn năm tiếng, nhưng thực tế là cậu mới quỳ hơn một tiếng, trước mắt liền bắt đầu tối sầm lại.

Cậu mở to mắt, lại không thấy rõ gì, chỉ có mảng lớn bóng tối và đốm tím di động.

“Tiểu Dư.”

Vì dựa đủ gần, Văn Nghiên ôm lấy Chúc Dư trước khi Chúc Dư ngất xỉu.

Sắc mặt Chúc Dư ửng hồng bất thường, nhiệt độ trán cũng nóng đến đáng sợ.

Khoảnh khắc bế người lên, hai chân Văn Nghiên cũng tê rần, hoãn vài giây mới bước nhanh đi ra ngoài.

“Anh... anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Chúc Dư lần này không ngất lâu lắm, hầu như là lúc Văn Nghiên nhấc chân bước đi liền tỉnh.

Văn Nghiên: “Đi bệnh viện, em bị sốt.”

Chúc Dư: “Chỉ là sốt thôi, chờ tang lễ kết thúc rồi đi đi.”

Tang lễ còn chưa kết thúc, Văn Nghiên không tiện biểu hiện quá cường ngạnh, cuối cùng đành phải gọi Bác sĩ Trịnh đến đây một chuyến.

Uống thuốc xong, Chúc Dư còn muốn quỳ, Văn Nghiên xót, mạnh mẽ ôm Chúc Dư vào phòng nghỉ bên cạnh.

“Tiểu Dư, em như vậy, mẹ em thấy, cũng sẽ đau lòng.”

Chúc Dư: “Bà ấy chính vì đau lòng tôi mới có thể chết. Bà ấy lúc trước liền không nên đau lòng tôi.”

“Mục đích Chúc Kiến Cường lúc trước dẫn tôi và mẹ về nhà họ Chúc chính là vì nhóm máu hiếm trên người tôi.”

“Chúc Kiến Cường có ý đồ dùng tiền tống cổ mẹ tôi, mẹ vì tôi, không chịu nhận số tiền đó, thà ở nhà họ Chúc làm người giúp việc còn không chịu đi.

“Phát hiện ý đồ Chúc Kiến Cường xong, mẹ chính là vì đau lòng tôi, cho nên mới nhất định phải dẫn tôi đi. Sau đó, bà ấy bị bảo tiêu đẩy ngã trên mặt đất, chảy rất nhiều máu, biến thành người thực vật.”

“Nếu mẹ lúc trước ích kỷ một chút, cầm số tiền đó rời đi thì tốt rồi.”

Quá khứ Chúc Dư, Văn Nghiên không phải hoàn toàn không biết, nhưng những gì hắn biết xa không thảm thương như Chúc Dư nói.

So với Chúc Dư, gia đình hắn tuy không tính là viên mãn, nhưng ít nhất cho hắn quyền lợi địa vị và tiền bạc.

Chính vì những gì hắn sở hữu, Chúc Dư mới có thể tìm đến hắn lúc cùng đường.

“Tiểu Dư, Chúc Kiến Cường và vợ hắn, cùng với những nhà nghiên cứu và bác sĩ thao túng trái luật, họ đều sẽ nhận được sự trừng phạt của pháp luật. Bằng chứng trình lên đủ để chứng minh tội ác chồng chất của họ.”

“Cái chết của mẫu thân em không phải do em gây ra. Em là vô tội, đừng đổ lỗi tất cả lên người mình.”

Chúc Dư hỏi: “Họ sẽ chết sao?”

Văn Nghiên: “Chúc Kiến Cường và Hứa Vân Lan tám chín phần mười sẽ bị phán tử hình.”

Chúc Dư bỗng chốc cười, nói: “Tôi chờ đợi ngày này rất nhiều năm, họ cuối cùng cũng gặp quả báo.”

Văn Nghiên hôn hôn trán Chúc Dư, “Cảm ơn em lựa chọn anh.”

Chúc Dư khó hiểu, “Tôi lợi dụng anh, anh tại sao lại nói cảm ơn với tôi?”

Văn Nghiên: “Nếu không có anh, em sẽ vì trả thù nhà họ Chúc mà đi trèo lên giường người khác sao?”

Chúc Dư dừng lại rất lâu, trả lời: “Có lẽ sẽ đi.”

Ban đầu, Chúc Dư cũng không muốn đi con đường trèo giường này, cậu là muốn từ từ bước vào vòng xã giao của Văn Nghiên, bắt đầu từ bạn bè, rồi tìm mọi cách để anh ấy giúp đỡ mình trả thù nhà họ Chúc.

Thấy có người hạ thuốc vào rượu Văn Nghiên uống, cậu mới thay đổi chiến lược.

Nếu có người nói rõ có thể giúp cậu, nhưng yêu cầu cậu dùng cơ thể hoàn trả, cậu không xác định lúc đó mình có thể đồng ý không.

Có lẽ sẽ đi, khi thân ở địa ngục tối tăm nhất, cho dù người vươn tay về phía cậu là ác quỷ, cậu cũng có khả năng vì thoát khỏi mà chọn ký kết khế ước với ác quỷ.

“Tiểu Dư, em không thể lừa dối anh sao?” Văn Nghiên áp trán Chúc Dư, tâm trạng phức tạp mà thở dài.

Chúc Dư: “Nếu không phải anh, tôi chỉ sẽ bán rẻ cơ thể, sẽ không bán rẻ linh hồn. Tôi có thể sẽ ngủ với người đó, nhưng tôi sẽ không yêu anh ấy.”

Những lời này cũng không làm Văn Nghiên trong lòng dễ chịu hơn chút nào.

Hắn hiện tại vô cùng may mắn lúc trước mình đã uống ly rượu có thuốc đó, làm Chúc Dư nắm bắt được cơ hội đến gần hắn hơn.

back top