Tôi quen Thương Lạc từ hồi đại học.
Lúc đó, anh ta nhất quyết muốn dấn thân vào giới giải trí.
Gia đình họ Thương cho rằng nghề này không đứng đắn, Thương Lạc là con trai độc nhất nhà họ Thương, không cần phải dựa vào việc lộ mặt để kiếm tiền.
Nhưng Thương Lạc từ nhỏ đã rất tự do tự tại.
Chưa bao giờ là người ngoan ngoãn bị quản thúc.
Vì thế, anh ta bị gia đình họ Thương trục xuất trong một thời gian ngắn.
Thực sự rất ngắn.
Cắt tất cả thẻ của anh ta, lấy đi tất cả tài sản dưới tên anh ta.
Buộc anh ta chỉ có thể ở ký túc xá.
Nhưng vẫn không thể ngăn cản anh ta bước vào giới giải trí, dựa vào khuôn mặt đó mà làm mưa làm gió.
Anh ta diễn xuất rất tốt, đóng vai gì ra vai đó.
Không giống ngoài đời.
Chỉ một từ, chỉ hai từ—— đồ khốn.
Thật trùng hợp, tôi là bạn cùng phòng của anh ta.
Duy nhất tôi ở một mình trong phòng ký túc xá.
Vì thế, anh ta chuyển vào phòng tôi.
Tôi đã chứng kiến anh ta từ có mọi thứ đến không có gì, rồi lại đến rạng rỡ huy hoàng.
Thật khó để không yêu anh ta.
Có lẽ xã hội thường cho rằng Alpha là một nhóm người như vậy, họ muốn làm gì là có thể thành công.
Nhưng tôi cũng từng thấy Thương Lạc thức khuya đọc kịch bản.
Mặc dù anh ta rất vô lễ, thức khuya đến mấy cũng không tắt đèn.
Nhưng bóng lưng của anh ta, thỉnh thoảng cũng chồng lên bóng lưng của tôi đang miệt mài học tập trong đêm khuya.
Kéo tôi vào sự sa ngã.
Nhưng tôi có tự biết mình.
Tôi chỉ là một Beta hết sức bình thường.
Việc thi đậu vào trường đại học này đã dùng hết một nửa cuộc đời nỗ lực của tôi.
Học xong đại học, tôi nên bước vào tầng lớp xã hội thấp nhất, trở thành nền tảng.
Đi làm trâu làm ngựa cho các Alpha sinh ra đã có năng lực và khả năng lãnh đạo.
Chứ không phải ảo tưởng mình có thể vượt qua Omega, người sinh ra đã có sự hòa hợp với họ, để cầu xin Alpha chống lại bản năng trời sinh, yêu tôi.
Tôi rất giữ bổn phận.
Giữ bổn phận đến mức mỗi ngày ba điểm thẳng hàng.
Vẽ ra một ranh giới vô hình giữa tôi và Thương Lạc, không bao giờ quấy rầy.
Chỉ là cuộc đời này, bất ngờ luôn xảy ra.
Có một lần Thương Lạc vừa đi học vừa đóng phim, quá mệt mỏi.
Bị ốm.
Sốt rất cao.
Tôi là Beta, không hiểu rủi ro của giới tính phụ đặc biệt.
Cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi Pheromone nào.
Chỉ biết anh ta bị sốt, mặt rất đỏ và nóng.
Tôi muốn giúp anh ta hạ nhiệt, và tình cờ tôi có thuốc hạ sốt.
Liền đút cho anh ta uống.
Không tác dụng.
Tôi dùng khăn mặt nhúng nước lạnh, vắt khô đặt lên trán anh ta.
Cứ mười phút thay một lần.
Cũng không tác dụng.
Thấy anh ta sốt đến nói linh tinh rồi.
Tôi không còn cách nào, định gọi 115.
Bất ngờ, bị anh ta kéo lên giường.
Quần biến mất trong một giây.
Tôi còn chưa kịp ngăn cản.
Cơn đau như xé rách lan từ một điểm, đến toàn thân.
Đau quá.
Nước mắt sinh lý vì đau mà trào ra.
Nhưng tôi không nỡ nhắm mắt.
Trợn mắt nhìn ga giường, nở một nụ cười méo mó.
Oa, Kiều Nham, mày có đức hạnh gì mà được như vậy chứ.
Một Beta, lại ngủ được với Alpha cấp cao đấy.
Lại còn là ngôi sao lớn.
Quá lời rồi.
Mất m.á.u cũng đáng.
Tôi đã quá lời, cho đến tận khi tốt nghiệp.
Chúng tôi chưa bao giờ nói là đang hẹn hò.
Tôi không đề cập.
Thương Lạc cũng không quan tâm.
Mấy lần đầu anh ta đến kỳ phát tình, còn hỏi tôi có đồng ý không.
Sau này cũng không hỏi nữa.
Tôi luôn đồng ý.
Sau khi tốt nghiệp, tôi có công việc, dành dụm hai năm tiền, trả trước cho một căn nhà nhỏ của riêng mình.
Anh ta là người đầu tiên đến tân gia.
Không coi trọng căn nhà của tôi cho lắm.
"Nhỏ thế này, tôi trực tiếp tặng em một căn lớn không được sao? Cứ phải dùng chút tiền tích lũy ít ỏi của em để trả góp hàng tháng."
Anh ta quay một vòng, chế giễu tôi: "Không khổ cũng phải cố chịu khổ à?"
Tôi cười không nói.
Làm hết tôm hùm Úc và cua hoàng đế anh ta mang đến, bưng ra cho anh ta ăn.
Tôi không thích ăn hải sản, ăn nhiều sẽ nổi mẩn đỏ.
Anh ta luôn không nhớ.
Tôi cũng không tiện nhắc nhở.
Anh ta chỉ quen với sự tồn tại của tôi.
Không có nghĩa là có thể bao dung những khuyết điểm nhỏ nhặt của tôi.
Không sao cả.
Chỉ cần anh ta chưa kết hôn.
Tôi không có tội.