Khi tôi tỉnh lại, đứa bé đã mất rồi.
Thương Lạc đứng trước giường bệnh của tôi, trên người đầy mùi thuốc lá.
Khóe mắt đỏ hoe.
Anh ta xoa xoa mặt, lẩm bẩm: "Xin lỗi em, tôi không biết..."
"Không sao đâu, Kiều Nham, em về với tôi đi, chúng ta còn có thể có thai lại mà."
"Tôi thích em, sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em, em tha thứ cho tôi lần này có được không?"
Tôi quay mặt đi, không nhìn anh ta, cũng không nói lời nào.
Bùi Nguyên và Cố Thời đột nhiên xông vào, sau lưng còn có Tống Kỳ.
Cố Thời hỏi tôi: "A Nham, đứa bé mất rồi sao?"
Tôi im lặng rất lâu, ừm một tiếng.
"Đứa bé không muốn ở trong bụng tôi."
Cố Thời xông lên định đánh Thương Lạc.
Bị Tống Kỳ và Bùi Nguyên kéo lại.
Tống Kỳ: "Cậu đánh lại người ta bằng cách nào hả tổ tông?"
Bùi Nguyên: "Để tôi."
Anh ta đ.ấ.m Thương Lạc rất nhiều cú.
Thương Lạc không đánh trả.
Cái khuôn mặt tinh tế đẹp đẽ đó, trở nên rất khó coi.
"Tôi đã phạm sai lầm, nhưng anh là ai?"
Bùi Nguyên đang định nói, bị tôi cắt ngang.
"Anh ấy là người tôi sắp kết hôn."
"Thương Lạc, những lời anh nói trước đây còn tính không?"
Thương Lạc đứng sững tại chỗ, nhíu mày suy nghĩ rất lâu, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
"Không tính!"
"Đó là những lời tôi nói trong lúc đầu óc chập mạch, không tính!"
Tôi rất thất vọng, mặt không cảm xúc nhìn anh ta.
"Anh nói sẽ làm phù rể cho tôi, bây giờ lại muốn nuốt lời sao?"
Thương Lạc đỏ mắt, nhìn thẳng vào tôi.
"Tôi nói tôi thích em, tôi không muốn làm phù rể của em nữa, tôi muốn làm chú rể của em."
"Nhưng tôi không muốn!" Tôi lớn tiếng.
"Anh nghĩ tôi vô oán vô hối ở bên cạnh anh mấy năm sao? Anh có dù chỉ một lần quan tâm đến tâm trạng của tôi không?"
"Tôi là thùng rác chứa đựng cảm xúc tồi tệ của anh, là bến cảng trú ẩn khi anh phiền muộn, nên tôi rời đi, anh không quen sao?"
"Thương Lạc, chẳng lẽ tôi nợ anh cái gì sao?"
"Nói khó nghe một chút, anh đối với tôi chẳng phải là lấy oán báo ơn sao?"
"Biết vậy, lúc anh bị sốt, tôi đã không nên quản anh."
"Tôi thực sự hối hận vì đã từng yêu anh."
Thương Lạc quỳ xuống, kéo tay tôi đặt lên mặt.
"Kiều Nham, em đánh tôi mắng tôi thế nào cũng được, đừng như vậy, tôi thực sự không chịu nổi."
"Tôi có thể kết hôn với em, cũng có thể rút khỏi giới giải trí, chỉ cần em tha thứ cho tôi, ừm?"
Tôi rút tay lại, không nhìn anh ta.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú đánh anh mắng anh, cũng không có hứng thú kết hôn với anh."
"Mời anh rời đi."
Bác sĩ đi vào, trách mắng họ làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.
Đuổi họ đi.
Cố Thời và Bùi Nguyên ở lại.
Cố Thời không nói gì, cậu ấy biết đứa bé có ý nghĩa như thế nào.
Bùi Nguyên khẽ nói:
"A Nham, gia đình rồi sẽ có thôi, chúng ta đều sẽ cùng em bước tiếp về phía trước."
Tôi đương nhiên sẽ tiếp tục.
Đứa bé này, đã cho tôi hy vọng, nhưng cũng trả lại cho tôi tự do.
Tôi đương nhiên sẽ đau lòng.
Nhưng cũng hoàn toàn được giải thoát.
Sau chuyện này.
Giữa tôi và Thương Lạc, không còn vướng mắc gì nữa.