Cố Thời theo tôi về quê, hòa đồng với những người già trong làng.
Ngày nào cũng được họ tặng gà mái già đến tẩm bổ.
Nói cậu ấy quá gầy.
Không còn chút nào vẻ lạnh lùng kiêu sa khi kết hôn nữa.
Tôi thực sự có chút khâm phục cậu ấy.
Khả năng giao tiếp quá mạnh.
Cậu ấy rất giỏi nấu ăn, món gà hầm thơm lừng khắp nơi.
Cậu ấy uống một nửa, ép tôi uống một nửa.
"Cậu cũng gầy, lại còn mang thai, phải ăn vào."
Nửa tháng sau, tôi tăng năm cân thịt.
Nhưng ngày tốt đẹp không kéo dài.
Thương Lạc và Tống Kỳ đều tìm đến.
Tìm thấy tôi và Cố Thời khi chúng tôi đang chụm đầu vào nhau, nghiên cứu lũ sâu rau trong vườn.
"Nghe nói cái thứ này giàu protein." Cố Thời hứng thú nói.
"Chúng ta cũng chưa đến mức phải ăn côn trùng để bổ sung protein đâu." Tôi bất lực.
Sau đó, Cố Thời bị Tống Kỳ kéo đi.
Tôi bị Thương Lạc giật lấy, ấn vào tường.
"Kiều Nham, tôi cứ tưởng em là người thật thà, dám lừa tôi sao?"
"Được, em dám lừa tôi thì phải chịu đựng cái giá, lần này cho dù em cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không buông tha cho em."
Quần tôi rơi xuống đất.
Hai chân bị đẩy ra.
Bị xâm phạm.
Rất đau.
Cơn đau như xé rách.
Tôi hoảng loạn run rẩy, không phải vì đau, mà vì sợ.
"Thương Lạc, anh dừng lại! Cầu xin anh..."
Anh ta làm ngơ, như một con bò đực điên cuồng, dùng sức lực lớn nhất và sự hung hãn nhất để tấn công tôi.
Tôi cầu xin anh ta, nói ra sự thật: "Tôi mang thai rồi, bác sĩ nói tôi không được vận động mạnh, cầu xin anh, buông tha tôi..."
Anh ta không tin, càng lúc càng quá đáng.
"Còn muốn lừa tôi? Beta làm sao có thể mang thai?"
"Nếu em có thể mang thai, năm năm trước đã không biết đã mang bao nhiêu đứa con của tôi rồi."
Máu đã chảy xuống.
Anh ta vẫn không tin.
"Yên tâm, chỉ là rách thôi, chờ tôi xả hết giận sẽ bôi thuốc cho em."
"Em biết nửa tháng nay tôi sống thế nào không? Tâm trạng tồi tệ đến mức không muốn quay phim, tất cả là lỗi của em."
Tôi cảm nhận được, đứa bé trong bụng tôi đang rời xa tôi.
Như mất đi linh hồn.
Chẳng trách giấc mơ thai nhi tôi mơ chỉ nở hoa, không kết trái.
Không kết trái.
Lồng n.g.ự.c nặng nề, cổ họng nghẹn lại.
Bao nhiêu năm dồn nén, trong một khoảnh khắc tuôn trào ra.
Tôi không kìm được, muốn hít thở.
Ho khan hai tiếng, chảy ra lại là máu.
Thương Lạc cuối cùng cũng dừng việc tấn công tôi lại.
"Kiều Nham?! Kiều Nham——"
Tôi không nghe thấy nữa.