LÀ CON TRAI CỦA BẢO MẪU NHÀ HÀO MÔN, TÔI ĐƯỢC THIẾU GIA CƯNG CHIỀU HẾT MỰC

Chương 2

 

Tuy tôi có hơi kiêu căng, nhưng cũng chỉ là trước mặt Thẩm Xế Ngọc, chứ mấy cậu ấm này tôi chẳng dám chọc vào ai.

Bao năm qua, vì đi cùng thiếu gia, bạn bè của tôi gần như chỉ còn lại đám người trong vòng tròn của Thẩm Xế Ngọc, nhưng họ đối xử với tôi vẫn luôn có sự xa cách, là con trai của bảo mẫu, làm bạn cũng mất giá, có qua lại là vì nể mặt Thẩm Xế Ngọc.

Nghe vậy, Thẩm Xế Ngọc cười cười: "Không sao, có phải chuyện gì to tát đâu." Nói rồi, anh ấy hỏi tôi: "Ăn nữa không?"

Tôi lắc đầu, thực ra tôi cũng chẳng thấy hành động này có gì không đúng, dù sao từ nhỏ thiếu gia đều đút cho tôi như thế. Hồi ấy tôi không dám lấy đồ ăn, nhưng trẻ con lại thèm ăn, cứ nuốt nước bọt không ngừng.

Anh ấy thấy tôi không thích chủ động xin đồ, liền đút cho tôi một viên kẹo sữa. Thấy mắt tôi sáng lên nhìn anh ấy, anh ấy liền thấy thích thú, từ đó mới quen thành thói quen. Còn tôi cũng nghĩ đồ của thiếu gia, chỉ có thiếu gia cho mới được, chưa bao giờ dám vươn tay lấy.

Thế nên mới có thói quen như vậy.

Nhưng giờ Tần Dương nói thế, trong lòng tôi bỗng khó chịu, cũng tự suy xét lại, nhưng chỉ suy xét một chút, lần sau vẫn thế.

Lên cấp ba, tôi trưởng thành hơn rất nhiều, cũng yêu thích học tập hơn. Thiếu gia thông minh, môn toán nhẹ nhàng đạt điểm tuyệt đối. Những lúc tôi học đến bốc hỏa, tôi cố ý rủ anh ấy ra ngoài chơi, muốn làm anh ấy xao nhãng việc học.

Nhưng kết quả cuối cùng là điểm của tôi tụt dốc, rồi lại cố gắng hết mình để học. Anh ấy cũng không tỏ vẻ phiền phức, kiên nhẫn kèm cặp cho tôi.

Tôi đặt mục tiêu muốn đuổi kịp Thẩm Xế Ngọc, ít nhất là không để người khác thấy khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.

Mỗi lần thấy Thẩm Xế Ngọc lên sân khấu diễn thuyết, tôi lại thấy anh ấy thật sự cao không thể với, tỏa sáng rực rỡ, được hoan nghênh vô cùng.

Tôi đứng dưới sân khấu, hai tay đút túi, ngước mắt nhìn thiếu niên trên bục, trong lòng có một khao khát, một khao khát muốn kéo anh ấy xuống.

Anh ấy quá hoàn hảo, từ gia thế cho đến sự phát triển cá nhân, đều ở trình độ khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Giờ đây, thiếu niên đã cao gần 1m90, khuôn mặt tuấn tú, tính cách dịu dàng, từ ngoại hình đến tính tình, đều không có gì để chê.

Tôi lén lút ghen tị với anh ấy trong lòng.

Trong buổi tiệc chia tay cuối cùng sau khi tốt nghiệp, tôi thấy một cậu trai xinh đẹp tỏ tình với thiếu gia.

Tôi nấp sau bụi cây, nghe thấy lời tỏ tình chân thành đó, thiếu gia dịu dàng nói: "Nhưng anh là con trai mà."

Cậu trai kia ngượng đỏ mặt: "Con trai cũng có thể thích con trai mà."

Thẩm Xế Ngọc ngạc nhiên: "Con trai cũng có thể thích con trai sao?"

Thiếu gia luôn là một người rất chính trực, có thể nói là cực kỳ đơn thuần trong chuyện tình cảm, anh ấy không biết là chuyện bình thường.

Cậu trai kia nghe thiếu gia hỏi ngược lại, mặt càng đỏ hơn, "Tất nhiên rồi, vậy nên anh..."

Lời nói của cậu ta bị ngắt ngang.

Giọng của Thẩm Xế Ngọc nghe có vẻ lạnh lùng: "Nhưng anh không thích em, xin lỗi."

Nói xong, thiếu niên cao lớn liền bước đi, không hề để ý đến người tỏ tình đang sững sờ, đỏ mắt.

Lòng tôi bỗng đập thình thịch, tôi giả vờ như không nghe thấy gì, quay lại bữa tiệc.

Tối đó tôi uống say, Thẩm Xế Ngọc dìu tôi về.

Tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra đêm đó, chỉ cảm thấy mình mới là người mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

Tôi và Thẩm Xế Ngọc thi cùng một trường, khi có giấy báo trúng tuyển, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Xế Ngọc đang ngồi trên sofa, cười nói: "Anh đã nói em sẽ không có vấn đề gì mà."

Tôi nghiêng người dựa vào, nhìn đôi mắt có chút sắc bén của anh ấy, tay vô tình chống lên chân anh ấy, "Thế nếu em không đỗ thì sao ạ? Thiếu gia."

Thẩm Xế Ngọc dường như không nhận ra sự thân mật có chủ ý của tôi, giả vờ suy nghĩ, "Không sao, đều ở cùng một nơi, sau giờ học anh có thể bảo tài xế đến đón em."

Anh ấy bỗng cúi đầu, khoảng cách chỉ còn vài cm, hô hấp của tôi đột nhiên nghẹn lại, nhìn thấy thiếu niên tuấn tú vô cùng cười và nhắc nhở: "Em trai, em đến gần anh quá rồi, không ổn đâu."

 

back top