LÀ CON TRAI CỦA BẢO MẪU NHÀ HÀO MÔN, TÔI ĐƯỢC THIẾU GIA CƯNG CHIỀU HẾT MỰC

Chương 1

Hồi nhỏ, tôi chỉ là bạn chơi của thiếu gia, thậm chí còn chẳng được tính là bạn cùng học.

Anh ấy học ở trường quốc tế, học phí một kỳ đã mười mấy vạn, còn chưa tính các khoản chi khác.

Nhưng thiếu gia từ nhỏ đã giỏi hơn bạn cùng trang lứa, tính cách cũng cực kỳ tốt.

Bạn bè rất đông, còn là đại ca.

Mấy anh lớn hơn, cao hơn anh ấy rất nhiều đều gọi anh ấy là anh Cẩm.

Tôi là con trai của bảo mẫu nhà họ Thẩm.

Vì sợ thiếu gia cô đơn, lại thấy tính cách con trai mình có phần trầm lặng, cả ngày chỉ biết học, phu nhân mới cho phép mẹ tôi đưa tôi về nhà để cùng chơi với thiếu gia, giúp anh ấy phân tán bớt sự tập trung.

Ban đầu tôi có chút rụt rè, anh ấy ngồi trên sofa, tôi chỉ dám ngồi dưới thảm.

Đồ chơi của anh ấy tôi cũng không dám chạm vào, vì rất đắt, mẹ nói làm hỏng thì chúng tôi không đền nổi.

Đồ ăn thì càng không dám lấy, trừ khi anh ấy đút cho tôi.

Nhưng tôi dù sao cũng là trẻ con, chỉ vài ngày là đã thân thiết với thiếu gia.

Đứa trẻ vài tuổi đầu, suy nghĩ còn chưa nhiều, nhưng mỗi lần thấy thiếu gia bị đám thiếu gia nhà giàu khác vây quanh, tôi lại rất muốn giận dỗi.

Trong lòng ấm ức nghĩ, tôi sẽ không bao giờ coi thiếu gia là bạn tốt nhất nữa.

Tôi hậm hực một mình, chẳng ai để ý, tôi rất buồn, nhưng khi thiếu gia nhớ ra tôi, vẫy tay và gọi: "Em trai, lại đây."

Tôi lại lẽo đẽo chạy tới, vui vẻ nói: "Thiếu gia~"

Giọng nói non nớt, vô cùng hoạt bát.

Thiếu gia cũng lớn lên vô cùng đáng yêu như ngọc như tuyết, nhưng nhất cử nhất động lại khiến đám nhóc củ cải chúng tôi thấy ngầu lòi, không nhịn được mà đi theo anh ấy làm đại ca.

Thiếu gia nhặt một miếng bánh quy chocolate mà mấy người bạn mang đến, đưa đến miệng tôi, "Ăn đi."

Tôi chẳng thấy có vấn đề gì, cứ để anh ấy đút cho từng miếng một.

Thiếu gia nghiêng đầu, nhìn đôi mắt long lanh của tôi và hỏi: "Muốn nữa không? Em trai."

Lúc này, một cậu béo nhỏ bất mãn, "Một thằng nhà quê mà còn để anh Cẩm đút, đồ xấu hổ."

Miệng tôi bĩu ra, "Tôi không ăn nữa."

Tôi ghét đám bạn này của thiếu gia.

Nhưng thiếu gia lại có quan hệ rất tốt, xung quanh anh ấy chẳng bao giờ thiếu bạn.

Tối về nhà, mẹ sẽ dặn đi dặn lại tôi, phải kính trọng thiếu gia, nghe lời thiếu gia, không được cãi nhau với thiếu gia, bị đánh cũng không được đánh trả.

Tôi không biết "kính trọng" là gì, nhưng từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, từ này dường như đã khắc sâu vào xương tủy tôi.

Khiến tôi gần như vâng lời tuyệt đối với thiếu gia.

Nhưng càng lớn, lòng tự trọng của một thiếu niên càng mạnh, tôi bắt đầu chán ghét những ngày tháng như vậy.

Cái bóng của Thẩm Xế Ngọc bao trùm lên tôi, khiến tôi bắt đầu nổi loạn - nổi loạn trong lòng.

Học cấp hai, chúng tôi bắt đầu học cùng trường, trở thành bạn cùng bàn.

Tuổi thiếu niên trổ mã, chúng tôi đều cao lên rất nhiều.

Thiếu gia luôn đứng nhất khối, còn tôi thì chật vật ở cuối bảng lớp chọn.

Thiếu gia vẫn dịu dàng, quý phái, khuôn mặt tuấn tú, rất được yêu thích.

Tôi bề ngoài có vẻ cởi mở hơn nhiều, nhưng vì sự nhường nhịn của Thẩm Xế Ngọc, tính cách lại có chút kiêu căng.

Đám bạn của Thẩm Xế Ngọc có chút không vừa mắt.

Khi đi ăn, thấy Thẩm Xế Ngọc bóc quýt cho tôi, ai nấy đều có vẻ mặt khó nói nên lời.

Cậu béo Tần Dương đã cao lớn vạm vỡ hơn, nhưng điều duy nhất không đổi là sự bất mãn dành cho tôi: "anh Cẩm, cậu ta không tự bóc được à? Hồi nhỏ đã phải để anh đút cho ăn, lớn rồi vẫn thế, rốt cuộc ai mới là người hầu hả? Hứ."

Tôi cũng hừ một tiếng nho nhỏ.

 

back top