KIỀU THÊ OMEGA GIỎI NGỤY TRANG CỦA TA ĐÃ CHẠY TRỐN

Chương 99

Bùi Tịch Thanh đột nhiên ấn đèn đầu giường. Ánh sáng chói mắt, Thẩm Huy Tinh đang kéo dở cúc áo sơ mi, đồng hồ đeo tay ở cổ tay phản chiếu một vệt sáng lạnh dưới ánh đèn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Tay Thẩm Huy Tinh còn dừng ở vạt áo hé mở, biểu cảm đông cứng lại trong khoảnh khắc kinh ngạc. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi đổi gác, đánh thức khoảng thời gian ngưng đọng.

Bùi Tịch Thanh chống nệm ngồi dậy. Ánh đèn lờ mờ nghiêng nghiêng cắt qua đường nét Thẩm Huy Tinh.

Lúc này anh mới nhận ra đối phương gầy đi không ít, chóp cằm sắc bén như được khắc ra bằng dao.

Nhưng đôi mắt kia lại sắc bén hơn trước, con ngươi đen kịt không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, như thể thấy một ảo ảnh không nên xuất hiện ở đây.

Hầu kết Thẩm Huy Tinh giật giật. Cổ áo quân phục còn giữ nguyên trạng thái bị hắn kéo ra, lộ ra một vết trầy xước mới ở xương quai xanh.

Hắn đứng bất động, đốt ngón tay đã kết vảy chưa lành. Đèn pha ngoài cửa sổ quét qua, ánh sáng lúc sáng lúc tối.

Bùi Tịch Thanh thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn, rõ ràng đã lâu không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Giữa hai người cách nhau không đến 3 mét. Thẩm Huy Tinh hé miệng, cuối cùng không nói gì, chỉ là hắn đột nhiên giơ tay ấn tắt đèn trần, chỉ chừa lại một chiếc đèn tường le lói sáng.

Khi bóng tối một lần nữa bao phủ đỉnh đầu Bùi Tịch Thanh, cái cảm giác không chân thật trong đáy mắt hắn mới dần rút đi, như thể cuối cùng đã xác nhận người trước mắt là sự tồn tại chân thật.

Bên ngoài bóng đêm đặc quánh như mực không tan, trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ chạy.

Hai người đối diện nhau cách ba bước chân, không khí như đặc lại thành chất keo ngay tại khoảnh khắc này.

Lông mày Bùi Tịch Thanh nhíu lại, đáy mắt lóe lên một tia d.a.o động khó nhận ra: “Sao anh lại ở đây?” Giọng anh khàn đặc sau chuyến đi dài.

Ánh mắt Thẩm Huy Tinh quét một vòng quanh phòng, chỉ mất vài giây ngắn ngủi đã nắm rõ tình hình.

Khóe miệng hắn kéo ra một đường cong mệt mỏi, quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt: “... Đây là phòng của tôi.”

Ngón tay vô thức vuốt ve cổ tay áo quân phục, Thẩm Huy Tinh mở lời: “Tôi sẽ ra ngoài, em nghỉ ngơi đi.”

Bùi Tịch Thanh nhìn người trước mặt, cổ áo quân phục nới lỏng hai cúc, lộ ra xương quai xanh gồ ghề, vẻ mệt mỏi đậm đặc đến mức gần như muốn tràn ra.

Ba giờ sáng. Trên đường đi tới, binh lính trong doanh trại gần như không che giấu sự sùng kính dành cho Thẩm Huy Tinh, có thể thấy rõ danh vọng của hắn cao đến mức nào.

“Tôi sẽ ra ngoài.” Bùi Tịch Thanh đột nhiên mở lời, giọng nói mềm hơn lúc nãy vài phần, “Anh nghỉ ngơi đi.”

Họ đối ngoại vẫn là vợ chồng hợp pháp, việc được sắp xếp cùng một phòng là điều hết sức bình thường, hôm qua Bùi Tịch Thanh quá mệt mỏi nên đã quên đề cập.

“Tất cả mọi người trong hội quán này đều đã ngủ rồi.” Thẩm Huy Tinh dừng lại, hầu kết lăn lên một chút không rõ ràng, “Tôi ngủ dưới sàn được không?”

Bùi Tịch Thanh không trả lời, sự im lặng coi như đồng ý.

Tiếng nước trong phòng tắm tí tách vang lên rất lâu.

Bùi Tịch Thanh ngửa mặt nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà. Giữa hơi nước ấm bốc lên, trước mắt anh lại hiện lên vết sẹo dữ tợn trên xương quai xanh Thẩm Huy Tinh, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đặc biệt chói mắt trên làn da.

Anh trở mình, vùi mặt vào gối, tự nhủ trong lòng đừng xen vào việc của người khác nữa.

Lúc Thẩm Huy Tinh bước ra rất nhẹ nhàng, nhưng Bùi Tịch Thanh vẫn nghe thấy tiếng khăn tắm cọ xát tóc, tiếng vải vóc sột soạt, sau đó là tiếng gối rơi xuống sàn.

Hơi thở của Thẩm Huy Tinh dần trở nên nặng nề, rồi từ từ ổn định. Bùi Tịch Thanh quá quen thuộc với nhịp điệu này, khi ngủ Thẩm Huy Tinh luôn vô thức hít sâu vài hơi trước, sau đó hơi thở mới trở nên dài và đều.

Những năm họ chung chăn gối, âm thanh này từng là khúc ru ngủ tuyệt vời nhất của anh.

Khi ánh sáng ban mai lờ mờ, Thẩm Huy Tinh đã đứng dậy. Tấm thảm bị cuộn tùy tiện sang một bên, trên đó còn giữ vài nếp gấp, chứng minh có người đã từng nghỉ ngơi ngắn ngủi ở đây.

Hà Hữu đứng thẳng tắp ngoài cửa, nhìn thấy Thẩm Huy Tinh lập tức chào kiểu quân đội chuẩn mực.

Thẩm Huy Tinh đang sửa sang lại cổ tay áo quân phục, cúc kim loại phản chiếu ánh sáng lạnh dưới nắng sớm.

Hắn vừa cài cúc tay áo vừa mở lời, giọng nói không nghe ra hỉ nộ: “Ai bảo cậu đưa phu nhân đến phòng tôi?”

“Thuộc hạ tự ý.”

Thẩm Huy Tinh không truy vấn thêm, chỉ vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên cổ áo: “Ừ, nếu phu nhân hỏi thì nói thế nào?”

“Không còn phòng khác.” Hà Hữu theo sát hắn nửa bước, “Chỉ có thể ủy khuất phu nhân một chút.”

Bên kia, khi Bùi Tịch Thanh tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại bộ quân phục dơ Thẩm Huy Tinh thay ra vắt trên lưng ghế.

Ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu xuống sàn một vệt vàng mảnh, vừa vặn vắt ngang bên cạnh đống quần áo.

Người lính mang bữa sáng gõ cửa bước vào, thức ăn trong khay còn bốc hơi nóng.

“Phu nhân, Chỉ huy đã dặn dò.” Người lính nói, “Nếu ngài muốn ra ngoài, chúng tôi sẽ sắp xếp xe và nhân lực đi cùng. Ngoại trừ một số khu vực nguy hiểm, những nơi khác đều có người phối hợp với ngài.”

Bùi Tịch Thanh nói lời cảm ơn. Hà Hữu sau đó cũng đến xin lỗi, nói tạm thời không có phòng trống, trưởng quan vốn cũng rất ít khi quay về nghỉ ngơi.

Bùi Tịch Thanh nói: “Thôi, đừng làm phiền nữa.”

Ánh mắt Bùi Tịch Thanh dừng lại trên chiếc quân phục vắt trên ghế, có vài vệt m.á.u không rõ ràng, đã khô lại thành màu nâu sẫm.

Lão Úy dù sao cũng từng trải sóng gió, sau một đêm, trên mặt không nhìn ra nửa điểm khác thường.

Ngược lại, Súp Lơ lại mang hai quầng thâm mắt dày đặc, ngay cả chiếc kính gọng đen lớn cũng không che được, cô ủ rũ cả người.

Súp Lơ dùng ngón trỏ cố sức căng mí mắt: “Anh Bùi, tôi thật sự không ngủ được. Cứ nghĩ đến đây là Sông Biên Cảnh, bên ngoài còn đang đánh nhau...”

Nói chưa dứt lời đã ngáp một cái, khóe mắt chảy ra chút nước mắt sinh lý.

Bùi Tịch Thanh an ủi: “Điều đó là bình thường thôi.”

Lão Úy ở bên cạnh nhướng mày, hắn đột nhiên nhếch miệng cười: "Chỗ cậu ở có vẻ không giống chỗ chúng tôi nhỉ."

Bùi Tịch Thanh bình thản nói: “Phó quan nghĩ sai rồi.”

Lão Úy “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý, âm cuối kéo dài.

Bùi Tịch Thanh tránh đi ánh mắt dò xét của Lão Úy, nói muốn làm chính sự.

Khi chiếc Jeep quân dụng lăn qua con đường sỏi đá, bụi bay lên chập chờn trong ánh sáng.

Lão Úy thò nửa người ra cửa sổ xe, ống kính tùy ý bắt lấy những con hẻm vắng vẻ, biển hiệu cửa hàng bạc màu treo nghiêng, những cánh cửa sắt bị gió thổi phát ra tiếng "loảng xoảng" trống rỗng.

“Muốn tìm người sao?” Giọng Hà Hữu truyền từ ghế phụ đến, “Yêu cầu điều kiện gì?”

Bùi Tịch Thanh nói: “Người thường thôi.”

Hà Hữu nhanh chóng mời đến ba người dân địa phương.

Một ông lão mặc áo sơ mi kẻ ca-rô bạc màu đang dùng ống tay áo lau kính viễn vọng, đứa trẻ trong lòng người phụ nữ trẻ nắm chặt một lọn tóc của cô.

Cậu thiếu niên vốn im lặng từ đầu đột nhiên mở lời.

Bùi Tịch Thanh cúi đầu ghi chép.

Mấy người lớn phác họa lại cảnh Sông Biên Cảnh ngày xưa, các nhà máy dược phẩm cần nhân công, ông chủ Liên minh Á, ông chủ nước khác đều đến.

Người phụ nữ ôm con nhỏ nói tiếp: “Các nhà máy khác đều đóng cửa, số tiền lương ít ỏi đó không đủ để sinh tồn...”

Ống kính Lão Úy bắt được những vết kim chích trên mu bàn tay ông lão, những vết sẹo màu nâu đó giống như đàn kiến. Thiếu niên kể mình mười tuổi đã bị lôi đi tiêm thuốc.

Thuốc tin tức tố làm ô nhiễm con sông.

Người mất tích được cho là đi đến khu nhà máy mới, nhưng không trở về. Ngay cả trẻ sơ sinh cũng bị tiêm, được gọi là điểm quan trắc phát dục giới tính thứ hai.

Thiếu niên nhìn về phía cột khói đen bốc lên từ chiến khu, nơi đó từng là ruộng lúa nhà cậu.

Vầng sáng đèn bàn khoanh tròn một mảng ấm vàng trên giấy bản thảo. Bùi Tịch Thanh vừa đóng laptop, tiếng khóa cửa rất nhỏ lại vang lên.

Thẩm Huy Tinh đẩy cửa bước vào, quân phục thẳng thóm, đế ủng dính chút bùn đất.

“Em còn chưa ngủ?” Giọng Thẩm Huy Tinh mang theo vẻ lạnh lẽo. Hắn đóng cửa lại.

Bùi Tịch Thanh tháo kính, xoa xoa thái dương. Lòng bàn tay áp lên da để lại vết nhợt nhạt ngắn ngủi: “Ừm.”

Khi Thẩm Huy Tinh cởi áo khoác, tiếng vải cọ xát sột soạt vang lên. Lúc hắn xoay người đi về phía giá treo đồ, ánh mắt Bùi Tịch Thanh dừng lại ở sau gáy hắn.

Ở đó dán chồng lên nhau hai miếng dán ức chế, mép đã hơi cuộn, nhưng vẫn kín mít phong tỏa mọi hơi thở tin tức tố.

Tiếng nước trong phòng tắm kéo dài rất lâu.

Khi Thẩm Huy Tinh mang theo hơi nước ẩm ướt bước ra, Bùi Tịch Thanh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Nhìn hắn thuần thục trải chăn đệm dưới sàn, Bùi Tịch Thanh đột nhiên mở lời: “Đổi cho tôi một phòng đi.”

Động tác Thẩm Huy Tinh dừng lại, tấm thảm trong tay treo lơ lửng giữa không trung. Nước nhỏ giọt từ mái tóc hắn, tạo nên những bong bóng nhỏ li ti trên sàn: “Không có phòng trống.”

“Em cứ vậy... cứ vậy không muốn nhìn thấy tôi sao?”

Ánh đèn bàn vẽ ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người. Bùi Tịch Thanh trình bày một sự thật: “Không có Alpha và Omega sau ly hôn nào còn ngủ chung trong một không gian.”

Thẩm Huy Tinh: “Điều luật nào quy định?”

Bùi Tịch Thanh đột nhiên cảm thấy thái dương giật thình thịch, sự thông cảm của anh mấy ngày nay quả là nực cười.

Vật tư ở chiến khu eo hẹp, mỗi ngày có vô số việc. Anh muốn gần thì cứ gần đi, đó là sự thật. Thẩm Huy Tinh giờ đây chói lọi viết hai chữ “Cố ý” trên mặt.

“Vậy tôi sẽ dọn đi ở cùng đồng nghiệp.”

Thẩm Huy Tinh túm chặt lấy túi máy ảnh Bùi Tịch Thanh đang định thu dọn: “Một Alpha cô độc với một Omega cô độc, em thấy có thích hợp không?”

Bùi Tịch Thanh ngước mắt nhìn thẳng Thẩm Huy Tinh: “Chúng ta lẽ nào thích hợp?”

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đội tuần tra, tiếng đế ủng nghiền qua sỏi đá trở nên rõ ràng lạ thường trong đêm tĩnh mịch.

Thẩm Huy Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta trước đây cái gì chưa làm? Ngày đó thấy em không hề phòng bị nằm trên giường tôi, tôi hận không thể làm cho em khóc cũng không ra tiếng... Nhưng tôi đã làm gì sao?”

Vành tai Bùi Tịch Thanh lập tức đỏ bừng: “... Anh suy nghĩ bậy bạ!”

Thẩm Huy Tinh đột nhiên áp sát tới, bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy Bùi Tịch Thanh.

Hắn cười khẽ một tiếng, hơi thở nóng đến kinh người: “Tôi bậy bạ? Em không phải mất trí nhớ sao? Vậy để tôi nhắc nhở em một chút, trước đây khi em cùng tôi làm người nhà theo quân, điều kiện ban đầu có hạn, cách âm thật không tốt. Tôi nói không làm, kết quả em tự cởi cúc áo ngủ, dán vào người tôi, trốn trong chăn trêu chọc tôi, rồi sau đó chính mình cưỡi // lên. Lúc đó tôi đâu có hiểu mấy thứ này, em cứ liều mạng quấn lấy tôi.”

Thật là lời gì cũng dám nói ra khỏi miệng, nói mình như thể một Alpha ngây thơ.

“Tôi không hề muốn suy nghĩ lung tung! Em muốn tôn trọng, tôi sẽ cho em, tôi đang cố gắng kiềm chế hết sức, nhưng em lại tránh tôi như tránh rắn rết.”

Bùi Tịch Thanh hoảng loạn đưa tay che miệng hắn, lòng bàn tay lại bị hơi nóng Thẩm Huy Tinh thở ra làm cho tê dại.

Thẩm Huy Tinh không chiều anh, nghiêng đầu né tránh: “Chi Chi đến muộn như vậy... Nếu không phải em cứ lén lút cho tôi uống thuốc tránh thai, đã sớm có thêm bốn năm đứa anh chị em cho con bé rồi.”

 

back top