KIỀU THÊ OMEGA GIỎI NGỤY TRANG CỦA TA ĐÃ CHẠY TRỐN

Chương 78

Thẩm Huy Tinh đứng ở biên cảnh nhìn thấy gia đình kia vây quanh lửa trại khiêu vũ, có chút thất thần.

Lương Nghi đang nghiên cứu kinh thư trước bàn đá trong sân tiểu viện trên núi, nghe thấy tiếng bước chân thì chậm rãi ngẩng đầu.

“Làm sao vậy con của ta?” Lương Nghi buông bút lông, hai tay đặt giao nhau trên đầu gối.

Lương Nghi chú ý thấy Bùi Tịch Thanh trước mắt có chút thâm quầng, áo sơ mi có chút nhăn nhúm, trông có vẻ tiều tụy, đứa nhỏ này từ trước đến nay luôn chú trọng dáng vẻ nhất.

Bùi Tịch Thanh đứng cách ba bước, rồi sau đó cúi chào Lương Nghi.

Lương Nghi vội vàng bước nhanh đến trước mặt Bùi Tịch Thanh, đỡ anh dậy: “Tịch Thanh con làm gì vậy.”

“Ba ba, con thực xin lỗi,” Giọng tôi không nhẹ không nặng, nhưng đủ để truyền tới tai Lương Nghi, “Con không thể tiếp tục ở bên cạnh Thẩm Huy Tinh.”

“Có phải thằng bé lại gây rắc rối cho con?”

Bùi Tịch Thanh lại đột nhiên quỳ xuống, đầu gối va mạnh vào phiến đá lạnh lẽo và cứng rắn.

Cậu cúi đầu, cậu cả đời chỉ quỳ trước mẹ, nhưng Lương Nghi cũng là người thân của cậu: “Không phải…… Con là một kẻ lừa đảo, con đã lừa các người rất nhiều...... rất nhiều chuyện.”

Gió núi đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, cuốn lên đầy đất lá rụng.

Bùi Tịch Thanh bắt đầu thẳng thắn nói ra những lời nói dối cậu từng thêu dệt.

Cậu nói về sự cố tình tiếp cận khi mới gặp Thẩm Huy Tinh, nói về sự tính kế đằng sau hôn ước, nói về mỗi một khoảnh khắc mang mặt nạ trong những năm qua.

Mỗi chữ đều giống lưỡi d.a.o nhỏ, cũng m.ổ x.ẻ chính bản thân cậu.

Bao gồm sự hư vinh của cậu, sự ngụy trang của cậu, thân thế của cậu.

Lương Nghi vội vàng đỡ cậu dậy, lặng lẽ lắng nghe, khi Bùi Tịch Thanh nói đến lời nói dối về thân thế thì nhíu mày.

Lương Nghi nhất thời cảm thấy phức tạp: “Những điều này…… Huy Tinh đều biết không?”

Bùi Tịch Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Lương Nghi nhìn sâu Bùi Tịch Thanh: “Tịch Thanh, nhiều năm như vậy ta vẫn luôn hướng về con, khuyết điểm của Huy Tinh quá nhiều, không phải người bình thường có thể tiếp thu…… Thằng bé nhất định rất khó tiếp nhận sự thật như vậy đi.”

Rốt cuộc là lừa gạt con trai của người khác.

“Con thực xin lỗi, ba ba.” Ngón tay Bùi Tịch Thanh vô ý thức vuốt ve nếp nhăn trên cổ tay áo.

Lương Nghi mở miệng nói: “Thằng bé từ nhỏ chính là một đứa hài tử cảm xúc nội liễm. Thân phận Alpha cấp S khiến nó sống giống như bị nhốt trong lồng kính, mỗi thời mỗi khắc đều bị giám thị. Phụ thân nó là quân nhân, cho rằng quy tắc quan trọng hơn tình thân……”

Đáy mắt Lương Nghi hiện ra một tia đau xót: “Có đôi khi ta cảm thấy thằng bé trời sinh liền thiếu hụt một phần cảm xúc nào đó, quá mức trưởng thành sớm đến mức đáng thương. Mãi cho đến khi gặp con…… Ta mới lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé giống như một người sống thực sự.”

Ký ức đột nhiên cuồn cuộn ùa về.

Lương Nghi nhớ đến những năm trên hành lang dài màu trắng, những đứa trẻ Alpha cấp S khác luôn có thể sớm rời đi, những đứa trẻ khác được cưng chiều, chỉ có Thẩm Huy Tinh cần phải hoàn thành tất cả huấn luyện.

Một đứa trẻ nhỏ bé như vậy, lưng thẳng tắp, mồ hôi thấm ướt đồng phục cũng không rên một tiếng.

Ông lúc đó đau lòng đến mức gần như muốn xông vào, nhưng trượng phu lại ngăn ông lại: “Đây là điều Alpha cấp S cần phải trải qua. Hiện tại mềm lòng, tương lai chính là hại thằng bé tự hủy diệt.”

Trà trên bàn đá đã lạnh, mặt nước phủ những hạt tro bụi li ti.

Lương Nghi đột nhiên phát hiện, thì ra nhiều năm trôi qua như vậy, bóng dáng cô độc của đứa trẻ kia vẫn như cũ khắc sâu trong đáy mắt ông, chưa bao giờ phai nhạt.

“Cho nên sau này thằng bé đều đã biết?” Giọng Lương Nghi có chút khàn lại.

Bùi Tịch Thanh trầm mặc gật gật đầu.

Lương Nghi cười khổ một chút: “Khó trách mấy năm nay, cả người thằng bé đều thay đổi.”

Trong sân yên tĩnh đến đáng sợ.

Lương Nghi đột nhiên nắm lấy tay Bùi Tịch Thanh: “Thật sự một chút không có biện pháp sao?”

Nước mắt Bùi Tịch Thanh đột nhiên tuôn xuống. Cậu thà rằng Lương Nghi mắng một trận, sự ôn nhu như vậy ngược lại khiến cậu càng khó chịu.

“Chúng con ở bên nhau chỉ biết làm tổn thương lẫn nhau.” Giọng Bùi Tịch Thanh run rẩy, “Ba, con xác thật từng yêu anh ấy, nhưng hiện tại......”

Tôi nhớ đến ánh mắt u ám và tính tình thô bạo gần đây của Thẩm Huy Tinh.

“Mâu thuẫn giữa chúng ta đã không thể giải quyết được nữa. Anh ấy bây giờ trở nên rất cực đoan, con thậm chí lo lắng anh ấy sẽ làm gì đó không thể vãn hồi.”

Bùi Tịch Thanh thẳng thắn nói ra chuyện Thẩm Huy Tinh gần đây tham gia buôn lậu, những cuộc đối thoại nghe lén được giống như rắn độc quấn quanh trong lòng cậu, khiến cậu không thể trơ mắt nhìn đối phương rơi vào vực sâu.

Lương Nghi trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ là thở dài: “Con mang theo Chi Chi đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.”

Khi Thẩm Huy Tinh bước vào cửa nhà, bất ngờ thấy Lương Nghi ngồi ngay ngắn ở phòng khách. Anh gọi một tiếng “Ba ba”, đang định xoay người lên lầu.

“Tịch Thanh không có ở trên đó.” Giọng Lương Nghi giống như một chậu nước lạnh dội xuống.

Bước chân Thẩm Huy Tinh bỗng nhiên dừng lại. Anh xoay người đi đến trước mặt Lương Nghi, yết hầu lăn lộn: “Bọn họ đi đâu?”

Lương Nghi chậm rãi đứng dậy, đột nhiên giơ tay cho anh một cái tát vang dội.

“Thẩm Huy Tinh, phụ thân con chính là dạy con như vậy sao? “Giọng Lương Nghi run rẩy, “Dùng người thiếu khách quan, bao che tội phạm buôn lậu?”

Mặt Thẩm Huy Tinh nghiêng sang một bên, trong lòng lại dâng lên một trận hoảng hốt khó tả: “Bùi Tịch Thanh đâu?”

“Đi rồi.” Hai chữ đơn giản, lại giống búa tạ nện vào n.g.ự.c Thẩm Huy Tinh.

Một cảm giác mất mát quen thuộc, to lớn nháy mắt nuốt chửng Thẩm Huy Tinh, dường như lại trở về cái hoàng hôn nhiều năm trước bị một mình bỏ lại ở sân huấn luyện và những năm trước anh về nhà nhìn thấy tất cả đều trống rỗng.

Bùi Tịch Thanh làm sao dám lại vứt bỏ anh một lần nữa!

 

back top