KIỀU THÊ OMEGA GIỎI NGỤY TRANG CỦA TA ĐÃ CHẠY TRỐN

Chương 77

Thẩm Huy Tinh nghe rõ Bùi Tịch Thanh đang nói cái gì xong, đổ trên người Bùi Tịch Thanh.

Anh uống quá nhiều, trông có vẻ đầu óc không mấy thanh tỉnh: “Vì cái gì em có thể làm, tôi không thể.”

Cồn đang nung nấu trong m.á.u anh, bốc hơi ra sự chấp niệm nóng bỏng, mỗi một chữ đều lôi cuốn sự không cam lòng và uất ức, giống lưỡi d.a.o cùn cắt vào huyết nhục, chậm rãi mà đau đớn rõ ràng.

Có thể cái gì?

Ngoại tình sao?

Bùi Tịch Thanh cảm thấy thật vô lý.

Tôi nhìn khóe mắt Thẩm Huy Tinh phiếm hồng, nơi đó chứa đầy men say và sự cố chấp, giống như một ván cờ không có lời giải.

Nếu Thẩm Huy Tinh đã nhận định cậu ngoại tình, vì sao hiện tại lại cùng cậu dây dưa đến tận đây?

Mạch suy nghĩ của bọn họ tựa như hai đường thẳng song song vĩnh viễn sẽ không giao nhau, một người đang chất vấn bằng sự bướng bỉnh, một người đang im lặng trong sự mệt mỏi.

Bùi Tịch Thanh thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả cãi lại cũng thấy thừa thãi.

Giọng Bùi Tịch Thanh như thể từ rất xa bay tới: “Thẩm Huy Tinh, tôi trong lòng anh liền bất kham như vậy sao?”

Thẩm Huy Tinh trầm mặc, môi căng thẳng đến cực điểm, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Bùi Tịch Thanh giơ tay muốn gạt anh ra để đi, lại bị Thẩm Huy Tinh một phen túm trở lại, lực đạo mạnh đến mức gần như muốn bóp nát cậu.

Thẩm Huy Tinh gắt gao ấn cậu vào lòng, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt: “Bùi Tịch Thanh em muốn tôi nói như thế nào? Rất nhiều lần, em đối với bọn họ như vậy cười, thực vui vẻ, em có suy xét cảm nhận của tôi sao?”

“Cười như vậy?”

Bùi Tịch Thanh sớm đã quên mất chính mình đã cười như thế nào, có lẽ chỉ là lễ phép, có lẽ chỉ là thói quen, nhưng dừng lại trong mắt Thẩm Huy Tinh, lại trở thành chứng cứ phạm tội ngoại tình.

Bùi Tịch Thanh mở miệng: “Anh thật sự cảm thấy…… Hôn nhân của chúng ta còn có tất yếu phải tiếp tục tồn tại nữa không?”

Thẩm Huy Tinh như là bị thứ gì hung hăng ngăn chặn yết hầu, hô hấp trì trệ, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Bằng không thì sao? Hài tử làm sao bây giờ?”

Hài tử.

Đúng, bọn họ còn có một đứa hài tử.

Bùi Tịch Thanh ngữ khí bình tĩnh đến đáng sợ: “Hài tử? Anh kỳ thật còn có thể có những đứa con khác.”

Thẩm Huy Tinh đột nhiên cứng đờ: “Em nói cái gì?”

“Tôi là nói,” Bùi Tịch Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt anh, "Anh có thể tìm một Omega, sinh ra một đứa con chân chính giống anh."

Thẩm Huy Tinh hô hấp cứng lại: “…… Bùi Tịch Thanh, em biết mình đang nói linh tinh gì đó?”

Bùi Tịch Thanh bỗng nhiên cười, nụ cười kia mang theo gai nhọn: “Cảm giác độ phù hợp cao thực tốt đi? Cậu ta có phải đặc biệt sẽ trấn an anh?”

Thẩm Huy Tinh gắt gao nhìn chằm chằm cậu, lại phát hiện trong mắt Bùi Tịch Thanh đã không còn ghen ghét cũng không còn phẫn nộ, chỉ có sự trào phúng khiến lòng anh lạnh buốt.

Giờ khắc này Thẩm Huy Tinh đột nhiên ý thức được, nghiêm khắc điều tra cái ý kiến tồi tệ này quả thực ngu xuẩn tận cùng.

Anh lặp đi lặp lại thử nhiều lần như vậy, kết quả vẫn là như nhau —— Bùi Tịch Thanh không yêu anh, trước nay liền không có từng yêu.

Có lẽ anh xác thật quá dễ bị lừa.

Thẩm Huy Tinh đứng dậy, không khí tràn ngập cồn trở nên vô cùng quạnh quẽ. Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói lời nào.

Thẩm Huy Tinh nhớ không rõ là từ khi nào bắt đầu, giữa bọn họ chỉ còn lại sự im lặng khiến người ta nghẹt thở này.

Sầm Nhạc An thực hiện lời hứa.

Mệnh lệnh cuối cùng hắn hạ khi còn làm thống soái, chính là điều Thẩm Huy Tinh ra tiền tuyến

Lại là ô nhiễm tin tức tố.

Cảnh tượng m.á.u chảy thành sông nơi Hạ Thành vẫn còn rõ ràng trước mắt, hiện tại tất cả lại sắp tái diễn.

Bùi Tịch Thanh lần này lại bất ngờ gọi điện thoại cho Thẩm Huy Tinh, đây là lần đầu tiên trong mấy năm công tác anh gọi.

Ngón tay Thẩm Huy Tinh nắm máy truyền tin hơi siết chặt, yết hầu không tự giác lăn lộn một chút: “…… Khụ, làm sao vậy? Trong nhà thế nào?”

Anh cảm thấy chính mình đã có chút không thuần thục, trước kia Bùi Tịch Thanh đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh, cấp dưới từng nói anh nên chiều chuộng Omega một chút.

Ống nghe truyền đến giọng Bùi Tịch Thanh: “Anh phải bảo trọng chính mình, đao kiếm không có mắt.”

Thẩm Huy Tinh muốn nói đây đâu phải thời đại vũ khí lạnh, lấy đâu ra đao kiếm không có mắt, lời đến bên miệng lại biến thành một câu đơn giản: “Được.”

“Thẩm Huy Tinh,” Bùi Tịch Thanh dừng một chút, giọng nói nhẹ đi vài phần, "Anh sau khi trở về không cần lại làm những chuyện đó, quá nguy hiểm.”

Thẩm Huy Tinh há miệng, cuối cùng chỉ thốt ra một âm đơn: “…… Ừm.”

Bùi Tịch Thanh lại gọi con gái tới nói chuyện.

Sau khi cúp máy, Thẩm Huy Tinh vẫn còn có chút thất thần.

Bóng đêm nặng nề, gió biên cảnh cuốn theo cát bụi nhỏ xẹt qua doanh địa.

Nơi xa ngọn lửa trại kia vô cùng sáng rực trong đêm tối, tàn lửa nổ lách tách, giống những vì sao rơi rụng.

Thẩm Huy Tinh thấy một nhà năm người ngồi vây quanh bên đống lửa — người cha Alpha đang dùng nhánh cây lật nướng khoai tây, người mẹ hát những bài dân ca cổ xưa, ba đứa trẻ lớn nhỏ nắm tay nhau, chân trần giẫm trên bờ cát xoay vòng. Cô bé Omega nhỏ nhất chập chững nhào vào lòng mẹ, ngọn tóc dính cọng cỏ cười khúc khích.

Nơi này là biên giới Liên Quốc Á, nghèo túng lại phức tạp, một thương nhân tên Liên Trạch đã thành lập đế quốc chợ đen của mình ở đây.

Thẩm Huy Tinh đứng bên tuyến cảnh giới, điếu thuốc giữa ngón tay đã cháy đến đầu lọc mà vẫn không phát hiện.

Ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt vốn thường sắc bén kia, trong lúc hoảng hốt, anh nghĩ đến giờ phút này Omega của anh hẳn đang cùng con gái xếp gỗ.

Cô bé dạo này toàn chồng lâu đài xiêu xiêu vẹo vẹo, nhất định phải đợi anh trở về phục hồi lại.

Thẩm Huy Tinh đột nhiên nhớ đến cái ôm vội vàng trước khi đi — con gái giống như một chú chim non giang rộng hai tay ôm lấy anh, còn Bùi Tịch Thanh có tính tượng trưng chỉ dừng lại nửa giây trong lòng anh, tin tức tố nhạt đến gần như không thể nghe thấy.

Lẽ ra anh nên ôm cậu ấy thật chặt.

 

back top