Gần đây một vụ sáp nhập đã đi vào giai đoạn kết thúc.
Tôi bận đến mức chân không chạm đất, đến bữa ăn dâng tận miệng cũng có thể quên ăn.
Liên tục mấy ngày không về nhà.
Có một tệp tài liệu để quên ở nhà, tôi gọi điện cho quản gia: "Ừm, ở trong ngăn kéo của thư phòng."
"Vâng thưa ngài, tôi sẽ mang đến ngay cho ngài."
Ánh mắt tôi liếc qua đĩa nhỏ bên bàn, nói ra thì cũng kỳ lạ.
Tôi chưa bao giờ để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, nhưng tôi lại nhớ Hứa Hủ thích ăn món tráng miệng vị việt quất.
"Hứa Hủ có ở nhà không?"
"Có ạ, thưa ngài."
"Bảo em ấy mang đến."
Đợi Hứa Hủ đến, tôi mới nhận ra mình đã đưa ra một quyết định sai lầm đến thế nào.
Thời tiết lạnh rồi, cậu ấy mặc một chiếc áo len cổ cao, khoác một chiếc áo gió dài.
Thấp thoáng qua chiếc áo khoác mở ra là một đoạn eo, thật quyến rũ.
Tôi chỉ nhìn cậu ấy một cái, tâm trí tập trung vào công việc đã tan đi hơn nửa.
Kết thúc cuộc họp nhỏ với trợ lý và phó tổng sớm hơn dự kiến.
Hứa Hủ có chút kỳ lạ sờ mặt mình, "Anh sao cứ nhìn tôi làm gì?"
Tôi vẫy tay bảo cậu ấy lại gần, đưa tay ôm lấy eo cậu, cậu ấy cũng cúi mắt nhìn tôi.
Ngón tay cậy nâng lên, tôi có chút mong đợi nín thở, nhưng nó vẫn dừng lại giữa không trung: "Anh hình như gầy đi một chút."
"Ừ, tôi mệt c.h.ế.t đi được." Ngay cả chính tôi cũng vô thức làm nũng.
"Mấy ngày nay em làm gì?"
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Hứa Hủ lộ ra một chút ý cười: "Ở bệnh viện chăm sóc em gái."
"Bác sĩ nói tình trạng của em ấy rất tốt, đã xác định được thời gian phẫu thuật rồi."
Nói đến đây, cậu ấy khẽ hít một hơi, "Cảm ơn anh."
Tôi đã từng nhận được Hứa Hủ mềm mại như vậy chưa?
Bàn tay ôm eo cậu ấy không nhịn được siết chặt hơn.
Biết sớm như vậy, tôi đã có thể làm rất nhiều chuyện cho Hứa Hủ.
"Chỉ cảm ơn như vậy thôi?"
"Vậy còn phải thế nào..."
Tôi tách hai chân đang vắt chéo ra, đưa tay kéo cậu ấy quỳ xuống đất.
Cách biểu đạt của đàn ông như thế này đã đủ trực tiếp.
Mặt Hứa Hủ lúc xanh lúc trắng, có chút cứng lại.
Thật ra trước đây tôi cũng luôn muốn cậu giúp tôi làm chuyện này.
Nhưng với tính cách của Hứa Hủ, tôi sợ cậu ấy tức giận cắn đứt của tôi.
Nhưng bây giờ tôi rất chắc chắn, cậu ấy sẽ không.
Bởi vì cậu ấy lương thiện, đơn thuần hơn tôi nghĩ.
Cậu ấy biết ơn tôi, cậu ấy sẽ báo đáp.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, cậu ấy hít một hơi thật sâu, đưa tay kéo khóa quần của tôi.
Tôi vô cùng hưng phấn với khoái cảm to lớn sắp đến.
Nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng của cậu ấy từ từ tiến lại gần, tự nhiên cũng không bỏ lỡ sự nhẫn nhịn, xấu hổ và hoang mang trong mắt cậu ấy.
Bàn tay nắm tóc cậu ấy khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc rất phức tạp.
Tôi kéo cậu ấy đứng dậy, ôm vào lòng.
"Lại sao..."
"Thôi, không cần nữa, ôm một lúc, nạp năng lượng."
Cậu ấy nhỏ giọng mắng tôi: "Thần kinh", nhưng cũng để mặc tôi ôm, không nhúc nhích.
Tôi siết chặt cánh tay, đè nén nhịp tim hỗn loạn của mình.
Tôi vậy mà lại cảm thấy không nỡ.
Với một món đồ chơi.
Một món đồ chơi xinh đẹp, lại sinh ra sự trắc ẩn vô cớ này.
Điều này thật sự, quá tệ hại.