Tôi đến thành phố Hứa Hủ đang ở.
Cậu ấy mở một phòng tập quyền anh.
Tôi nghĩ, cũng tốt, cậu nhóc này cũng không cố chấp, ít nhất cũng không làm ra cái kiểu chia tay rồi thì không thèm dùng tiền của tôi nữa.
Tôi bước vào, có một người đang quay lưng lại với tôi, ký tên vào tờ giấy ở quầy tiếp tân.
Xung quanh người qua người lại tấp nập.
Có người hỏi, “Ông chủ, kiện hàng này để đâu?”
Cậu ấy không ngẩng đầu nói, “Ồ, cứ để dưới đất chỗ kia đi, cảm ơn anh.”
Tôi không biết vì sao tim lại đập mạnh như vậy.
“Ông chủ, còn nhận học viên không?” Tôi hỏi.
Đầu cậu ấy đột nhiên ngẩng lên, cả người khựng lại tại chỗ.
Tôi nhìn bóng lưng cứng đờ không nhúc nhích đó, lòng hồi hộp, đột nhiên có chút không dám lại gần.
“Hứa…”
Đón lấy tôi là một cú đ.ấ.m mạnh của cậu ấy quay lại.
Tôi không đề phòng bị cậu ấy đánh ngã xuống đất, cậu ấy đè lên người tôi, túm lấy cổ áo tôi rồi đánh thêm mấy cái.
Cô gái ở quầy tiếp tân và nhân viên trong tiệm sợ hãi.
Vội vàng vây lại, muốn kéo cậu ấy ra.
Tôi vừa bị cậu ấy đánh đến muốn ói máu, vừa giơ tay trấn an mọi người xung quanh.
“Không sao không sao, tôi không sao.”
“Đùa thôi.”
Nhưng Hứa Hủ rõ ràng đã ra tay rất mạnh, “Anh mẹ nó còn mặt mũi đến tìm tôi?!”
“Có phải chưa xong đâu?!”
“Có phải anh bảo tôi tin tôi không?!”
“Tôi đã tin rồi!”
“Kết quả thì sao? Bùi Tế Hàn! Anh nói cho tôi biết kết quả là gì?!”
Tôi nghiêng đầu phun ra bọt m.á.u trong miệng, “Kết quả là anh đến tìm em rồi.”
Bàn tay đang giơ lên của cậu ấy khựng lại giữa không trung, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thôi.
Đứng phắt dậy, vành mắt đỏ hoe, rõ ràng tôi mới là người bị đánh mà.
“Anh đi đi, tôi đã nói rồi, tôi không chơi nổi với loại người như anh.”
Tôi cảm thấy trên người đau nhức, nằm trên đất không đứng dậy.
Vươn tay kéo ống quần cậu ấy, “Này, em cứu anh đi.”
“Anh c.h.ế.t không được đâu, tự cút đi.”
“Em cứu anh, anh sẽ theo em.”
Đồng tử Hứa Hủ khẽ động, mọi thứ lại dường như trở về điểm khởi đầu của số phận đan xen.
Bắt đầu quấn lấy nhau lần nữa.