Sự ngoan ngoãn của tôi khiến mẹ tôi thả lỏng cảnh giác.
Bà ấy vốn đối với tôi rất yên tâm, đời tôi chỉ nổi loạn duy nhất một lần.
Và sự bất ngờ của lần đó, bây giờ cũng đã sớm bị xóa bỏ.
Tôi lại trở thành người thừa kế hợp lệ nhất của nhà họ Bùi.
Tiếc là, sau khi tôi trở thành người nắm quyền thực tế, việc đầu tiên tôi làm.
Chính là đá bà ấy và một số người trong phe cánh cũ ra khỏi Bùi thị.
Nhà họ Bùi đổi chủ, cái tát tức giận của mẹ tôi giáng mạnh lên mặt tôi.
“Tao là mẹ mày!”
Tôi lau vết m.á.u ở khóe môi, “Đúng vậy, mẹ con một dòng máu, tính tình tương đồng.”
Bà ấy nhìn khuôn mặt tôi, đột nhiên sững lại.
Đúng không, đều giống nhau, lạnh nhạt, ích kỷ, tàn nhẫn.
Một con quái vật được tưới tẩm bằng sự lạnh lùng vô tình lớn lên, bị phản phệ cũng là chuyện bình thường.
Tôi quay người ra cửa, bị bà ấy gọi lại, “Mày đi đâu?!”
Tôi trả lời không đúng trọng tâm, khoác lên chiếc khăn quàng cổ chỉ mới được đan một nửa.
“Thời tiết lạnh quá.”
Tôi phải đi tìm một thứ gì đó có thể làm tôi thấy ấm áp.