Chương 12: Với cậu, anh sẽ tốt
Không khí trong phòng tràn ngập một cảm giác lạ từ Hoắc Duật Hoành – chính là “tin tức trấn an” của Alpha, mùi giống rượu Tequila.
Đây là lần đầu tiên Ôn Duẫn An ngửi thấy mùi này, nhưng cậu không hề ghét. Ngược lại, cậu rất thích.
Đây đúng là sức mạnh phối hợp hoàn hảo của hai người.
Mùi “tin tức trấn an” nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể cậu, khiến thân thể mềm nhũn, run rẩy.
Hoắc Duật Hoành lo cậu chịu không nổi, nên tiết chế lượng tin tức trấn an, không quá mạnh.
– “Cậu còn chịu nổi không?”
Mặt Ôn Duẫn An đỏ bừng, cậu muốn trả lời “Có thể”, nhưng lại phát ra tiếng rên nhẹ, mềm mại:
– “Ân…”
Hoắc Duật Hoành đưa tay đỡ cậu, ánh mắt sâu thẳm, lòng dâng lên một cảm giác hưng phấn kỳ lạ. Tiểu Omega trước mắt anh trở nên càng đáng yêu, càng thu hút.
Một ngón tay ấm nóng chạm nhẹ vào phần cổ cậu, lan tỏa cảm giác rạo rực, Hoắc Duật Hoành vuốt ve cẩn thận, càng khiến cậu kích thích.
Ôn Duẫn An không chịu nổi, bám vào cánh tay Hoắc Duật Hoành, nhún người áp vào ngực anh.
Alpha cao lớn chủ động ôm cậu, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Cậu nhỏ mềm mại kêu gọi:
– “Hoắc tiên sinh… tiên sinh… có… thể sao… ô…”
Tiếng kêu này làm Hoắc Duật Hoành chấn tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên anh dùng tin tức trấn an cho Omega, nhưng gần như không kiểm soát nổi cảm xúc của mình.
Anh nhanh chóng thu lại tin tức trấn an, tránh để tình huống vượt quá khả năng chịu đựng của cậu.
Ôn Duẫn An thở dốc, mặt nhỏ đỏ bừng, dính mồ hôi trên thái dương, ngã vào ngực Hoắc Duật Hoành, chẳng nói được lời nào.
May mắn là cậu quá xinh đẹp, dù đổ mồ hôi cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài.
Trong đầu cậu lóe lên ý nghĩ muốn tiếp tục thử, khiến Hoắc Duật Hoành hơi băn khoăn. Anh lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu, vừa xoa vừa nói:
– “Xin lỗi, đây là lần đầu tiên anh dùng tin tức trấn an, làm không tốt.”
Ôn Duẫn An nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc mềm cọ vào cằm Hoắc Duật Hoành:
– “Ân… không sao đâu, cảm ơn ngài, Hoắc tiên sinh.”
– “Không cần khách sáo.”
– “Ngô ngô, cảm ơn ngài nha, Hoắc tiên sinh.”
Hoắc Duật Hoành chỉ im lặng nhìn cậu.
Khi họ ra khỏi phòng tân hôn trở lại đám đông, nhiều người đã chú ý đến gương mặt đỏ bừng của Ôn Duẫn An. Bên cạnh Hoắc Duật Hoành, cậu trông thật hạnh phúc.
Người tinh ý nhìn vào sẽ biết đây là một cặp đôi ngọt ngào thực sự.
Ban đầu, ai cũng nghĩ Hoắc – Ôn chỉ là hôn nhân vì lợi ích, nhưng nhìn họ, mọi suy đoán đều sụp đổ.
Lễ chính thức bắt đầu, Ôn Duẫn An và Hoắc Duật Hoành đứng sát vai trên bục, dưới là bạn bè và người thân, xa xa là truyền thông liên tục chụp ảnh.
Nhờ trước đó Hoắc Duật Hoành đã trấn an, Ôn Duẫn An gần như không thấy hồi hộp.
Trong lễ trang nghiêm, mục sư dẫn họ trao lời thề.
Hoắc Duật Hoành nâng tay cậu, ánh mắt nghiêm trang, từ từ đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út trái của cậu. Ánh sáng lóng lánh như muốn chiếm trọn tầm nhìn.
Anh không nói lời ngọt ngào dài dòng, chỉ nắm tay cậu và nói:
– “Anh sẽ tốt với cậu, bảo bảo.”
“Bảo bảo”?
Cậu ngạc nhiên. Không ai gọi cậu như vậy trước đây. Ba mẹ cậu gọi cậu “Tiểu Bảo”, anh trai và bạn bè gọi cậu “Tiểu An”.
Đây là cách Hoắc Duật Hoành dành cho cậu sự đặc biệt.
Cậu cũng muốn đáp lại đặc biệt. Một chút ngượng ngùng, cậu rụt đầu, má hồng phớt đỏ, ngoan ngoãn giúp Hoắc Duật Hoành đeo nhẫn.
– “Tiên sinh, ta cũng sẽ tốt với ngài.”
Cậu thậm chí không dám nhìn trực tiếp, vì hai chữ “Lão công” khiến đầu óc hỗn loạn.
Mục sư gật đầu chúc phúc:
– “Hiện tại, ta tuyên bố, các ngươi chính thức trở thành vợ chồng, tân nhân có thể hôn nhau!”
Ôn Duẫn An muốn hôn nhưng không biết phải làm thế nào. Cậu ngoác mắt nhìn Hoắc Duật Hoành, xin giúp đỡ.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác, Hoắc Duật Hoành bật cười. Trước đây cậu còn chủ động muốn nhắm mắt cơ mà.
Anh cúi xuống, áp môi nhẹ lên cậu, trao một nụ hôn dịu dàng, ấm áp trên môi cậu.