Lúc trước không quen nhìn Lạc Thanh Thừa cái vẻ muốn c.h.ế.t không sống đùa bỡn nhân tâm kia, anh ta xông lên đánh cho mười bảy người gục.
Ngày thường anh ta nhìn thấy kiến chuyển nhà còn phải đi vòng, hiện tại muốn anh ta kiếm lợi bất chính, anh ta thuyết phục không được cái cảm giác đạo đức trong nội tâm kia.
Ánh mắt mọi người đều hội tụ trên người Alpha mặt nạ bạch dương. Lạc Thanh Thừa thần sắc bình tĩnh nói với anh ta: “Sinh tử tồn vong do dự không quyết đoán, ngươi không xứng là cường giả.”
Alpha mặt nạ bạch dương dường như nhìn ra Lạc Thanh Thừa đang kích thích anh ta chạy trốn, anh ta giật lấy chủy thủ từ tay người mặt nạ bảo hộ.
“Ai nói tôi không xứng!”
Chủy thủ sắc bén lóe sáng nhắm thẳng vào Lạc Thanh Thừa. Đột nhiên xoay chuyển tình thế, nó đ.â.m về phía người mặt nạ bảo hộ ở phía sau Lạc Thanh Thừa.
Lạc Thanh Thừa bất đắc dĩ thở dài.
Rốt cuộc là dòng dõi thư hương, anh ta còn không nhìn ra đối phương là ai.
Alpha mặt nạ bạch dương thể lực còn chưa hồi phục, hơn nữa đối thủ mình phải đối phó là người kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Anh ta rất nhanh bị bạo kích bằng quyền cước, m.á.u tươi phun lên bia mộ.
Các Alpha khác ngẩn ngơ bàng quan, vẫn không nhúc nhích.
Chủy thủ bị ném bay ra, rơi trên mũi giày của Alpha mặt nạ tước sĩ.
Anh ta đầu tiên là kinh sợ lùi lại, ngay sau đó lại tiến lên nhặt lấy chủy thủ, giống như nhặt được hy vọng chạy trốn, nhặt được chiến thắng trả thù.
Anh ta run rẩy đi về phía Lạc Thanh Thừa.
Lạc Thanh Thừa chăm chú nhìn nhất cử nhất động của anh ta, không có bất kỳ biểu cảm nào: “Chỉ cần không bị thương tay, cho dù là trái tim cũng tùy anh.”
Cơ bắp mặt Alpha mặt nạ tước sĩ cứng đờ, khóe miệng co rút. Chủy thủ sắc bén thẳng đến n.g.ự.c Lạc Thanh Thừa.
Người mặt nạ bảo hộ đột nhiên chen lời: “Hắn ý tứ chính là hủy hoại tay hắn còn quan trọng hơn mạng hắn. Ngươi xác định không cho hắn cái loại đau đớn muốn c.h.ế.t này?”
Alpha mặt nạ tước sĩ chỉ muốn chạy trốn khỏi trò chơi này. Anh ta cân nhắc kết quả mà người mặt nạ bảo hộ muốn, liên tục gật đầu: “Có lý.”
Chủy thủ từ trên rơi xuống, hung hăng rạch qua mu bàn tay Lạc Thanh Thừa. Trong chớp mắt, giống như vùng tuyết khai thác ra một con sông hồng bắt mắt, m.á.u chảy xiết.
Alpha mặt nạ tước sĩ ném chủy thủ đi, chạy thoát khỏi khu bãi tha ma này nhanh như gió. Bóng dáng chật vật rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Lạc Thanh Thừa cắn răng, liếc nhìn mu bàn tay m.á.u chảy đầm đìa của mình, lộ ra nụ cười.
Cái thời điểm mấu chốt muốn mạng này, cậu thế nhưng nghĩ đến Mục Tiêu nếu thấy tay cậu biến thành bộ dáng này có thể hay không nổi trận lôi đình.
Hệ thống: Ngươi vì sao không đổi nấc, không đau sao?
Nếu ở thế giới cậu, Lạc Thanh Thừa căn bản không có dũng khí này, tiểu thuyết thế giới không phải là càng cẩu huyết càng hăng hái sao!
Mu bàn tay bị rạch cùng đ.â.m vào trái tim, đều là mục đích dụ địch của cậu —— dẫn ra Mục Tiêu.
Có tấm gương trước, các Alpha khác đều bò dậy thấu tới.
Thân hình người mặt nạ bảo hộ còn cao lớn hơn Alpha thông thường.
Anh ta co chân đạp lên bia mộ, trong tay xoay súng: “Lúc trước tranh cái ngươi c.h.ế.t ta sống muốn cùng hắn lên giường, mẹ nó hiện tại mỗi người mềm nhũn!”
Người mặt nạ bảo hộ phát ra tiếng cười nhạo.
Đích xác, lúc trước trong mắt các Alpha mặt nạ đối với Lạc Thanh Thừa chứa đầy ái mộ sâu sắc, ngoảnh mặt cũng có thể cầm đao cùng hướng với cậu, thời hạn sử dụng dài đến vài phút.
Lạc Thanh Thừa đã rất vừa lòng, xem rất kích thích, bọn cướp đích xác biết chơi hơn cậu: “Có ý tứ, thật sự có ý tứ.”
“Dừng tay!” Alpha mặt nạ bạch dương hô: “Các ngươi thật sự ra tay liền xúc phạm pháp luật!”
Alpha mặt nạ hùng ưng nắm chặt chủy thủ nhặt lên, lưỡi d.a.o sắc bén tí tách m.á.u tươi của Lạc Thanh Thừa.
Anh ta liếc nhìn người mặt nạ bảo hộ cầm súng, giọng trầm thấp nói: “Bọn họ có súng, chúng ta không ra tay liền sẽ chết.”
Hội trường quỷ dị lặng im.
“Đúng. Các ngươi hẳn là nhìn ra bọn họ không phải bọn cướp bình thường.” Mồ hôi lạnh trên thái dương Lạc Thanh Thừa lướt qua khóe mắt, người lúc trước nhìn cực kỳ giống Omega Beta, giờ phút này vô cùng thanh tỉnh lý trí.
“Các ngươi cùng nhau đ.â.m tôi, cho dù tôi sẽ chết, cho dù bị cảnh sát điều tra ra cũng coi như là bị hung đồ h.i.ế.p bức hành hung, so với vứt bỏ tính mạng vẫn là rất có lợi. Cho nên, chỉ có mỗi người các anh cho tôi một đao, mặc kệ tôi sống hay chết, các anh đều được cứu rỗi.”
Alpha mặt nạ bạch dương theo lý lẽ: “Nhưng bọn họ vì không bại lộ chính mình, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta.”
Anh ta muốn nói mọi người đoàn kết nhất trí, phản công ba người mới là lựa chọn chính xác, nhưng trong lòng anh ta rõ ràng, điều này đã không có khả năng.
Alpha mặt nạ hùng ưng đối với người mặt nạ bảo hộ nói: “Mục đích chủ yếu của các ngươi là hắn, chúng tôi chỉ là kiến trong mắt các ngươi. Người lại làm sao sẽ sợ kiến uy h.i.ế.p đến mình. Tôi nói đúng không?”
Người mặt nạ bảo hộ phát ra tiếng cười đắc ý: “Ngươi là một con kiến thông minh, nhưng lại thông minh đến mấy cũng là một con kiến.”
“Kiến sở dĩ sống lâu chính là biết nặng nhẹ, biết thân phận, thức thời.” Khi Alpha mặt nạ hùng ưng nói chuyện, chủy thủ trong tay rạch qua mu bàn tay còn lại của Lạc Thanh Thừa.
Anh ta nói: “Đâm tay sẽ không lấy mạng cậu, đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho cậu.”
Khoảnh khắc chủy thủ rút ra kia, Lạc Thanh Thừa không cảm thấy đau bao nhiêu, chỉ là mùi m.á.u tanh làm cậu n.g.ự.c nghẹn muốn chết. Sự ghê tởm lại lần nữa chiếm cứ tất cả giác quan.
Cậu không nhìn Alpha mặt nạ hùng ưng, khàn khàn nói: “Ngươi có thể về nhà.”
Alpha mặt nạ hùng ưng xoay người thoát đi.
Các Alpha khác thấy vậy càng thêm tích cực hăng hái, cho Lạc Thanh Thừa một đao rồi quay đầu liền chạy trốn.
Hệ thống: Lạc Thanh Thừa, ngươi rốt cuộc muốn gì? Mất m.á.u quá nhiều sẽ sảy thai, mất đi Tiểu Khoa Đẩu ngươi cũng sẽ chết.
Núi đêm dưới ánh đèn lấp lánh hoa mỹ, nở rộ ra màu đỏ tươi diễm lệ, giống như một bức tranh cuộn hút hồn người.
Ánh mắt Lạc Thanh Thừa trở nên mơ hồ: “Mục Tiêu, anh không xuất hiện nữa, kẻ thù anh đã bị người khác làm chết.”
Hệ thống: Lạc Thanh Thừa mau đổi nấc, ngươi quên nhiệm vụ sinh con của ngươi sao?
Các mặt nạ đung đưa trước mắt, ý thức Lạc Thanh Thừa có chút hỗn loạn, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?
Mục Tiêu!
Đột nhiên, trên không trung quạt lên sóng gió lớn, đèn màu bị thổi bay đi, treo trên cây nguy hiểm. Cành cây và lá cây va chạm tạo ra tiếng động ào ào lớn quái dị.
Trong đêm tối bãi tha ma, phảng phất vạn quỷ triều động.
“Ở trước mộ tôi gây chuyện đã trải qua sự đồng ý của tôi chưa!”
Âm thanh khí thế bàng bạc từ trên trời giáng xuống!
Tầm mắt Lạc Thanh Thừa nhìn thấy bàn tay quấn đầy băng vải trắng, cùng đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia, giống như ngôi sao trong ngân hà, rực rỡ lóa mắt.
Cánh tay quấn đầy băng vải múa may trên màn trời trống trải, nhanh chóng vẽ ra vài tia quang ảnh đan xen hữu lực tuyệt đẹp.
Ngay sau đó, người mặt nạ bảo hộ phảng phất bị vật chất vô hình nào đó xâm lấn, cơ thể cứng đờ tại chỗ, ngũ khiếu chảy máu.
Mạch m.á.u trên da dần dần bành trướng, mạch m.á.u từ hồng biến đen, mạch m.á.u bạo trướng trong suốt, ngay sau đó nhanh chóng thối rữa.
Hệ thống: Cảnh cáo, kiểm tra đo lường đến ba gã tin tức tố tử vong.
Lạc Thanh Thừa theo bản năng há mồm nhưng không phát ra âm thanh.
Sự giam cầm bị cởi bỏ, một lồng n.g.ự.c nóng bỏng, mùi m.á.u tanh gay mũi ôm lấy cậu.
Cậu muốn phun, phun không ra. Cậu muốn nắm chặt người này, lại suy yếu không chịu nổi.
Nhưng lần này, lồng n.g.ự.c tràn đầy nguy hiểm này, làm cậu chân thật cảm nhận được linh hồn lưu lạc đã tìm thấy vật sở hữu thuộc về nó.