“Đúng vậy, ngủ rồi!” Mạc Lan Ngạn cơ hồ không có do dự, chọc đến mấy người bên cạnh sôi nổi giơ ngón tay cái lên với cậu.
“A, vậy ngày mai nói tiếp, cậu ngủ đi!”
Điện thoại cúp, một đám người nén cười. Tề Dục: “Mạc Lan Ngạn, cậu thật sự quá đáng!”
Mạc Lan Ngạn bế lên Mạc Đậu Đậu đã ngủ: “Tan thôi, ai về nhà nấy!”
Cậu quá hiểu rõ Tần Thượng Nghiêu, nếu là biết cậu mang theo Mạc Đậu Đậu còn ở bên ngoài, nhất định sẽ đến đón, quay lại quá phiền toái, còn không bằng chính mình mang tiểu hài tử về nhà.
Mấy người đưa Mạc Lan Ngạn cùng Mạc Đậu Đậu lên xe sau mới mỗi người rời đi.
________________________________________
Cửa tiểu khu, xe dừng lại, đèn đêm tiểu khu hôm nay tự nhiên phá lệ ảm đạm, “Cảm ơn sư phụ.”
Mạc Lan Ngạn nói lời cảm ơn sau đó ôm Mạc Đậu Đậu hướng vào trong đi.
Đột nhiên, một tiếng mô tô từ phía sau bọn họ truyền đến, Mạc Lan Ngạn quay đầu lại, một cổ va chạm từ sau lưng cậu thẳng đẩy mà đến.
“Ai!”
Sự tình phát sinh quá nhanh, Mạc Lan Ngạn phản ứng lại khi chính mình đã nằm trên bãi cỏ, Mạc Đậu Đậu bị cậu che chở đầu ngã ở bên cạnh.
Xe mô tô phanh gấp dừng lại ở cách đó không xa, thấy một lớn một nhỏ ngã trên mặt đất lại quay đầu rời đi.
“Ô oa oa ~~”
“Đậu Đậu!” Mạc Lan Ngạn bất chấp xe, kéo đau đớn chân hơi hơi ôm chặt tiểu bảo bối trong ngực: “Đau chỗ nào? Không sao không sao!”
Cậu hoảng loạn lấy ra di động: “Tần Thượng Nghiêu.”
Hai phút, Tần Thượng Nghiêu một hơi chạy ra khỏi khu nhà, cũng mặc kệ có phải hay không nửa đêm, giơ di động hô to: “Làm sao?”
“Ô oa oa ~ oa oa ~”
“Nghe thấy rồi!”
Tần Thượng Nghiêu ba bước làm hai bước vọt tới trước mặt bọn họ, bế lên Mạc Đậu Đậu: “Nga ~ không sao không sao, Tần Thượng Nghiêu ôm một cái!”
“A ô ô ô ô ô, Tần Tần Nghiêu ~ hơi sợ!”
“Không sao không sao a, Tần Tần Nghiêu ở đây, không sao! Không sao!” Tần Thượng Nghiêu ngồi xổm xuống xem Mạc Lan Ngạn: “Mạc Lan Ngạn, thế nào?”
Cánh tay cùng chân Mạc Lan Ngạn chút nào không thể nhúc nhích: “Tần Thượng Nghiêu, tôi cảm thấy tôi khả năng cần phải đi bệnh viện.”
________________________________________
Một hồi lăn lộn, Tề Dục bọn họ đến bệnh viện, Mạc Lan Ngạn đã tiến phòng giải phẫu.
Mạc Đậu Đậu đầy mặt nước mắt ngủ rồi, Tề Dục nhỏ giọng: “Thế nào?”
“Cổ chân cùng cánh tay gãy xương, chú út tôi nói còn may, không nghiêm trọng, đã đi vào nửa giờ.”
Tề Dục hối hận: “Lẽ ra nên đưa cậu ấy về.”
Tần Thượng Nghiêu lúc này mới phản ứng lại: “Các cậu liên hoan?”
Tề Dục nghĩ đến Mạc Lan Ngạn nói chính mình ở nhà chuyện: “Cái kia... Chúng tôi chính là chú út cậu tới, tụ họp.”
Tần Thượng Nghiêu liếc mắt, không để ý tới hắn, Mạc Đậu Đậu bị sợ hãi, ngủ một chút đều không yên ổn, không một lát liền sẽ mở mắt xác nhận một chút ai đang ôm chính mình.
“Tần Tần Nghiêu ~” Tay nhỏ bé sờ sờ mặt Tần Thượng Nghiêu: “A Ba?”
“Đợi chút là có thể thấy A Ba, con trước ngủ, không sao, Tần Tần Nghiêu ôm được không?”
“Ừm.” Mạc Đậu Đậu vuốt mặt hắn lại ngủ mơ màng.
Mạc Lan Ngạn từ phòng giải phẫu ra tới đã ngủ rồi, Chu Duyệt cùng Mạc Khâu vội vàng chạy tới.
Chu Duyệt thấy người mới lặng lẽ yên tâm một ít: “Bị thương thế nào?”
Tần Châu là bác sĩ chủ trị: “Dì yên tâm, hai nơi gãy xương còn tốt, tĩnh dưỡng một trận là được.”
Chu Duyệt liên tục gật đầu: “Không sao là tốt, không sao là tốt.”
Mạc Khâu duỗi tay muốn ôm Mạc Đậu Đậu, Mạc Đậu Đậu chớp mắt oa một tiếng khóc ra tới: “Oa ô ~ Tần Tần Nghiêu ~ Tần Tần Nghiêu ~ ô ô ô ~”
Tần Thượng Nghiêu ôm chặt cậu bé: “Không sao không sao, tôi ôm, tôi ôm, con ngủ.”
Mạc Khâu đau lòng đến giọng nói đều nhẹ: “Đậu Đậu có kiểm tra một chút không?”
Tần Thượng Nghiêu lễ phép: “Kiểm tra rồi ạ, không sao, chính là có chút sợ, không yên ổn, có chút nhận người.”
“Cháu là?” Mạc Khâu nhận thức mấy người bạn của Mạc Lan Ngạn, hắn duy chỉ chưa thấy qua vị trước mắt này.
“Chào chú, cháu kêu Tần Thượng Nghiêu, là hàng xóm Lan Ngạn.”
Tần Thượng Nghiêu không nghĩ tới, trước thấy mẹ Mạc Lan Ngạn, hôm nay lại thấy ba Mạc Lan Ngạn.
Nếu không phải Mạc Lan Ngạn nằm ở trên giường bệnh, hắn ít nhiều cũng phải hướng nhị lão biểu đạt quyết tâm cưới cậu ấy.
Mạc Khâu gật đầu: “Xem ra ngày thường hay giúp Lan Ngạn trông Đậu Đậu a, cảm ơn cháu.”
“Không sao không sao, nên làm!” Nội tâm Tần Thượng Nghiêu cực kỳ đắc ý, Mạc Đậu Đậu thật cho hắn thể diện a!
Chu Duyệt gặp qua Tần Châu vài lần cùng hắn thân thuộc nhất: “Tiểu Châu , bệnh viện có hộ công khô g?”
Tần Châu mới vừa chuyển tới cũng không hiểu rõ bên này, Lý Thụ Kiệt: “Có.”
Chu Duyệt có chút khó xử: “Tôi cùng ba nó mới vừa bàn xong bên ngoài, hai giờ sau máy bay, bên Lan Ngạn này có thể phiền toái các cháu mời cho nó một hộ công cùng bảo mẫu được không?”
“Không vấn đề gì ạ.”
“Tốt.” Tần Châu túm chặt Tần Thượng Nghiêu không cho hắn nói chuyện, sau đó thuận đường đồng ý chuyện Chu Duyệt.
Mạc Khâu cùng Chu Duyệt rời đi.
Tần Châu đối bạn bè nói: “Các anh đều trở về đi, ngày mai nên đi làm còn phải đi làm, bên này có Thượng Nghiêu là được.”
Lệ Bắc Ngưng cùng Tề Dục gật đầu rời đi, Lý Thụ Kiệt: “Tôi ngày mai họp sớm, giờ đi văn phòng chợp mắt một lát.”
Trong phòng chỉ còn Tần Châu cùng Tần Thượng Nghiêu, còn có một đứa nhóc đã ngủ an ổn Mạc Đậu Đậu.
Tần Thượng Nghiêu nhỏ giọng đến cơ hồ chỉ có khẩu hình: “Chú vì sao không cho tôi nói chuyện chiếu cố Mạc Lan Ngạn, Chú có phải hay không còn mơ tưởng cậu ấy!”
Khẩu hình cũng che giấu không được tức giận!
Tần Châu duỗi tay ở trán Tần Thượng Nghiêu búng một cái.
“A!” Âm thanh càng nhỏ, nhưng vẫn là thật đau!
Tần Châu thấp giọng: “Không rõ ràng liền nói chiếu cố, chỉ biết gia tăng ngờ vực đối với cháu không có lợi, đừng gây chuyện cho cậu ấy, thành thật kiên định theo đuổi người ta, chờ cậu ấy chính thức giới thiệu.”
“............”
Tần Thượng Nghiêu không ngốc, nghe xong ngẩng đầu: “Chú rốt cuộc còn...”
Tần Châu thấp giọng: “Cháu là người Tần gia tôi, tôi còn có thể khuỷu tay cong ra ngoài?”