Cửa mạnh mẽ bị đẩy ra ngoài, Tần Thượng Nghiêu nhanh chóng lùi lại một bước.
Mạc Lan Ngạn vừa tức vừa sợ, sợ Mạc Đậu Đậu vừa mới ngủ lại bị đánh thức: “Mạc Đậu Đậu sắp tỉnh, tôi không tha cho anh đâu!”
Lửa giận trong lòng Tần Thượng Nghiêu lập tức bị dập tắt một nửa, hắn cũng tức giận, nhưng giọng nói trở nên trầm thấp: “Cậu có phải đang liên lạc với Tần Châu không?”
“Tôi liên lạc với Tần Châu thì liên quan gì đến anh?”
Tần Thượng Nghiêu từ trong túi lấy ra tờ điều ước kia: “Tự cậu xem, anh ta sẽ không nối lại tình xưa với cậu đâu, cậu c.h.ế.t cái ý đó đi!”
Mạc Lan Ngạn: “Ah.”
Ahh
Ah?
Tần Thượng Nghiêu híp mắt nhìn Mạc Lan Ngạn, con hồ ly giảo hoạt kia nhất định đang có ý đồ gì đó không an phận.
Người vừa rồi?
Thuyền của hắn còn chưa tháo dỡ xong, có thể để người khác thừa cơ mà vào sao?
“Cậu không được thích người vừa rồi!”
“Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?”
“Bằng việc tôi ở nhà cậu cách vách!”
“Tôi!” Mạc Lan Ngạn tức giận đến lao ra khỏi cửa, giáng xuống Tần Thượng Nghiêu một trận đòn hiểm nữa.
Tần Thượng Nghiêu vừa trốn vừa nhỏ giọng: “Mạc Lan Ngạn cậu không thể mỗi lần nói không lại thì động thủ, chúng ta cần phân rõ phải trái!”
Mạc Lan Ngạn hung hăng đ.ấ.m một quyền: “Anh cùng phân rõ phải trái có liên quan gì!”
“Ai nha!” Tần Thượng Nghiêu ôm đầu ngồi xổm xuống: “Mạc Lan Ngạn! Cậu đừng ỷ vào tôi thích cậu, mà cho rằng tôi sẽ không phản kháng nha!”
Nắm tay đột nhiên dừng lại.
Tần Thượng Nghiêu ngẩng đầu thấy ánh mắt Mạc Lan Ngạn lạnh nhạt.
Nhưng hắn cười hì hì như không thấy: “Ai nha, không cẩn thận nói ra.”
“Tần Thượng Nghiêu, vui lắm sao?”
Cãi nhau ầm ĩ vài ngày, ban đầu tưởng làm lơ được nhưng kết quả vẫn bị hắn lôi kéo.
Mạc Lan Ngạn giờ phút này có chút bực bội, nhưng cậu không biết, bực vì Tần Thượng Nghiêu hay vì chính mình.
“Tần Thượng Nghiêu, trước đây tôi hình như đã nói với anh rất rõ ràng, anh không nghe hiểu, tôi liền lặp lại lần nữa. Chuyện hai năm trước, xin lỗi, là tôi sai, nhưng hiện tại, hai ta không có quan hệ, về sau, hai ta cũng sẽ không có quan hệ. Tôi không thích người nhỏ tuổi hơn tôi, không thích người thích làm ầm ĩ, không thích người ấu trĩ, càng không thích anh. Cho nên, hai ta đều đừng lãng phí thời gian.”
Mạc Lan Ngạn xoay người trở về.
Phía sau truyền đến: “Về sau cậu còn tìm nửa kia không?”
Mạc Lan Ngạn không quay đầu lại, cũng không trả lời.
Giọng nói phía sau như cũ lười biếng: “Không tìm thì, tôi liền làm hàng xóm của cậu. Tìm thì...”
Hắn dừng một chút, giống như một kẻ xấu nhất định phải làm chuyện xấu, kiêu ngạo nói: “Chỉ có thể là tôi.”
Mạc Lan Ngạn không quay đầu lại đóng sầm cửa, loại người như Tần Thượng Nghiêu ngay từ đầu đã cãi vã đòi kết giao, cậu hai mươi tuổi đã thấy nhiều.
Những cặp tình nhân kia lúc đầu ngọt ngào, sau lại oán hận nhau, cuối cùng chia tay hận không thể không đội trời chung.
Làm người đứng ngoài cuộc, cậu luôn cảm thấy những tình yêu đó quá ngây thơ, quá không chịu nổi thử thách. Cái cậu muốn chính là tôn trọng lẫn nhau, hiểu và bao dung cho nhau.
Người như vậy lúc cậu là Omega chất lượng tốt không xuất hiện, hiện tại mình đã trở nên kém cỏi, cậu cũng không trông mong.
Tính cách Tần Thượng Nghiêu gần như dẫm lên tất cả điểm giới hạn của cậu.
Cậu đều có thể đoán trước được kết cục chia tay của hai người, vì sao còn muốn thử một lần, làm chuyện thừa thãi.
Hành lang vừa rồi còn kiêu ngạo đến cực điểm, giờ phút này giống như thú cưng bị bỏ rơi cô đơn đứng tại chỗ.
Hắn không dám đi gõ cửa nhà Mạc Lan Ngạn, cũng không muốn một mình về nhà mình.
Năm mười ba tuổi, hắn cùng cha mẹ chỉ là đi ra ngoài bình thường, trên đường lại gặp tai nạn xe cộ thảm khốc, va chạm cực nhanh làm xe quay cuồng vài vòng.
Hắn sợ hãi đến toàn thân run rẩy, làm sao cũng gọi không tỉnh cha và mẹ bên cạnh.
“Này, đứa bé! Nhìn chỗ này, đừng sợ, đưa tay cho tôi!”
Một thiếu niên ghé trên con đường nhựa đầy mảnh thủy tinh, thân mình nghiêng quá nửa nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
“Đừng sợ, xe cứu thương sắp tới đây, sắp tới đây.”
“Ba ba, mẹ mẹ.”
“Cậu đừng đẩy họ a, cậu có hiểu quy trình cứu người không, không cần dễ dàng di chuyển người bị thương. Chuyện chuyên nghiệp chúng ta chờ người chuyên nghiệp, cậu đừng ngủ, đừng ngủ a!”
Vũng máu, hắn vẫn luôn nhớ rõ khuôn mặt kia.
Vài ngày sau, cha mẹ qua đời. Ông nội và tiểu thúc bận về việc hậu sự, chỉ tìm cô bảo mẫu tạm thời ở cùng trong bệnh viện.
“Ai, đứa bé kia, thật đáng thương a.”
“Tiền nhiều hơn có ích gì, mất mạng thì tiêu.”
Những lời đàm tiếu kia luôn là như vậy, giống như lúc người khác nói thì chắc chắn người nhỏ tuổi không hiểu.
Hắn tùy hứng đến mức đập phá tất cả đồ vật trong phòng, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
“Đứa nhỏ này sao lại như vậy a!”
“Ba mẹ qua đời đều không khóc, tính tình còn lớn như vậy.”
Các cô càng như vậy, hắn càng náo loạn dữ dội, cho đến khi một thiếu niên chống nạng bước vào: “Này, cậu nhóc.”
Hắn liếc mắt một cái nhận ra, đó là thiếu niên đã nắm lấy tay mình.
Thiếu niên không lộ ra ánh mắt không kiên nhẫn, mà là khập khiễng đi tới. Hắn giang hai tay ra về phía mình: “Tôi ôm một cái, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Vòng ôm kia rộng lớn, ấm áp, cảm xúc vẫn luôn đè nén đột nhiên liền không kìm được, hắn ở trong lòng n.g.ự.c kia gào khóc...
Ông nội và tiểu thúc không xuất hiện ba ngày, Tần Thượng Nghiêu ôm chăn, từ phòng bệnh đơn chạy tới phòng ba người, ngủ trên giường dành cho người nhà chăm sóc.
Hắn thấy trên cổ tay thiếu niên đeo một vòng, viết tên: Mạc Lan Ngạn.
Ngày thứ tư, ông nội và tiểu thúc dẫn hắn đi kiểm tra sức khỏe một lần nữa khi trở về, thiếu niên ở phòng bên cạnh lại không thấy đâu.
Y tá nói cho hắn biết, cậu ta bị bác sĩ đuổi đi, cũng lẩm bẩm, người lẽ ra nên xuất viện sớm lại không biết vì sao cứ cố tình không đi.
Mạc Lan Ngạn...
Mạc Lan Ngạn...
Từ đó về sau, hắn tâm tâm niệm niệm chỉ có ba chữ này...
________________________________________
Sau khi cãi nhau hai ngày, Tần Thượng Nghiêu biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Mạc Lan Ngạn đẩy xe tập đi dẫn Mạc Đậu Đậu xuống lầu đi dạo, trở về đều cảm thấy hành lang trống vắng.
Ngón tay ngắn ngủn của Mạc Đậu Đậu chỉ vào cánh cửa đóng chặt đối diện: “Thân thân, Nghiêu!”
Mạc Lan Ngạn ngay cả chính mình cũng không phát hiện một tia cô đơn, cậu một lần nữa dạy bé phát âm: “Là, Tần Thượng Nghiêu.”
“Là, muốn thân thân (hôn)!”
“Mạc Đậu Đậu, con thực thích Tần Thượng Nghiêu sao?”
“Ưm!” Mạc Đậu Đậu gật đầu thật mạnh, sau đó chép miệng: “Ăn!”
Mạc Lan Ngạn không biết Tần Thượng Nghiêu dẫn bé ăn lẩu ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu biết Mạc Đậu Đậu rất thích cùng Tần Thượng Nghiêu ăn cơm.
Người kia, chỉ là tính trẻ con mà thôi, cự tuyệt rồi thì sẽ không tới nữa đi, tầng này lại chỉ còn lại hai cha con họ.
[Nhóm chat ‘Xã súc làm công người’]:
Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, cậu rốt cuộc cho cháu trai tôi uống thuốc mê gì, hắn cùng ba tôi cãi nhau đòi giải trừ hôn ước rồi kìa!
Tề Dục: U a, thật hay giả, cô Omega màu hồng phấn kia không tan nát cõi lòng sao.
Lý Thụ Kiệt: Quả nhiên Enigma là sinh vật không c.h.ế.t không ngừng, một người bạn Enigma của tôi, cứng rắn theo đuổi được một người bạn Alpha cấp S khác.
Tề Dục: Hắn cũng thật dám ra tay!
Lý Thụ Kiệt: (cười lịch sự!)
Mạc Lan Ngạn: @Tần Châu, tôi không có.
Tề Dục: @Tần Châu, đại ca đẹp trai của chúng ta, người như họ, lạnh nhạt vô tình, cháu trai nhà anh không có cửa đâu.
Tần Châu: Vậy hắn làm ầm ĩ gì a, nói cái gì thu hồi thiệp mời, lễ vật hoàng kim lúc trước coi như bồi thường, bỏ đi. Ba tôi không chịu, dù sao lúc trước là đại ca đại tẩu tôi định ra hôn sự, giúp họ hoàn thành cũng coi như tâm nguyện của họ.
Tề Dục: Vẫn chưa phân thắng bại sao?
Tần Châu: Không, ba tôi tức giận đến muốn cắt tiền tiêu vặt của hắn, hắn ngoan cố như đầu lừa, nói chỉ cần giải trừ hôn ước thì cắt gì cũng được! Ba tôi cảm thấy hắn muốn đoạn tuyệt thân phận, càng giận!
Lý Thụ Kiệt: Người lớn nhà anh có bệnh nền không?
Tần Châu: Nếu có, tôi cũng không thể để hắn làm ầm ĩ như vậy a!
Tề Dục: Cô Omega màu hồng phấn kia biết không?
Tần Châu: Biết, ở chỗ người lớn khóc một trận, người lớn hai bên đều không làm gì được, liền hỏi Tần Thượng Nghiêu vì sao. Biết hắn nói thế nào không!
Tề Dục: Nói đi!
Tần Châu: Tên kia nổi điên nói, không thích người chưa kết hôn không có con, thích người chưa kết hôn có con!
Tề Dục: Ha ha ha ha ha ha ha, trâu bò!