ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 12

Tề Dục thấy tiểu bằng hữu tối hôm qua còn ốm yếu, hôm nay cư nhiên sinh long hoạt hổ: “Tuổi trẻ thật tốt a, hồi phục nhanh.”

Mạc Lan Ngạn mở cửa thấy hai người đã nói chuyện với nhau, cậu tiếp nhận túi trong tay Tề Dục: “Vào đi.”

Tần Thượng Nghiêu ngăn cửa: “Sao cậu luôn tùy tiện cho người vào cửa thế!”

Tề Dục trước đó đã nghe nói vị này thích làm ầm ĩ, hôm nay vừa thấy quả nhiên ấu trĩ.

Mạc Lan Ngạn đặt đồ vật vào phòng bếp, sau đó kéo cánh tay Tề Dục: “Đúng vậy, tôi luôn tùy tiện cho người vào cửa nhà tôi, không liên quan đến anh, về đi!”

Tề Dục nén cười quay đầu thấy trên cửa dán: Tần Thượng Nghiêu và người xa lạ không được đi vào, hoàn toàn bật cười.

“Ha ha ha ha, Tần Thượng Nghiêu là anh à, hóa ra anh không thể vào a!”

Tề Dục rảnh rỗi không có việc gì thích trêu chọc trẻ con.

Tần Thượng Nghiêu tức giận đến siết chặt nắm đấm, cửa thang máy đột nhiên lại mở, ba người đồng thời nhìn về phía đó, bóng người còn chưa thấy rõ, người đó đã lao vào lòng Tần Thượng Nghiêu.

“Thượng Nghiêu ca ca, anh sao lại ở chỗ này a, em tìm anh đã lâu rồi, anh về nước sao cũng không liên hệ em.”

Cô gái buộc tóc hai bím, một thân màu hồng nhạt, váy bồng siêu ngắn vì va chạm mà nảy lên nảy xuống, chọc cho Tề Dục nhỏ giọng ‘oa nga’ một tiếng.

Tần Thượng Nghiêu chột dạ liếc nhìn Mạc Lan Ngạn, ánh mắt Mạc Lan Ngạn lạnh băng.

Hắn nắm lấy cánh tay Trang Điềm: “Ngọt Ngào, em buông ra trước đã.”

“Không chịu, em nhớ anh quá, ôm thêm một lát.”

Giọng Trang Điềm mềm mại hơn nữa nũng nịu, Tề Dục rùng mình nổi da gà.

Mạc Lan Ngạn dùng sức kéo Tề Dục vào cửa ‘rầm’ một tiếng đóng lại.

Tần Thượng Nghiêu muốn ngăn cản nhưng người trong lòng càng ôm càng chặt: “Ngọt Ngào, em không buông ra trước, tôi sắp thở không nổi rồi.”

Trang Điềm lúc này mới buông tay: “Thật xin lỗi a, Thượng Nghiêu ca ca, em quá kích động.”

Cửa nhà bên cạnh mở ra, “Thượng Nghiêu ca ca, đó là nhà anh sao? Em có thể vào tham quan một chút không?”

Tần Thượng Nghiêu gật đầu: “Được.”

Trang Điềm vui vẻ tung tăng nhảy nhót đi vào trong.

________________________________________

Tề Dục tay nghề nấu nướng còn tính là được, chính là không bằng Mạc Lan Ngạn, cho nên ôm Mạc Đậu Đậu đi lung tung trong phòng, đi ngang qua cửa phòng bếp, người nào đó tiện hề hề: “Mạc Đậu Đậu, ba ruột của con đang tìm mẹ kế cho con đấy!”

Đông!

Một con d.a.o phay to bản nháy mắt găm vào tấm ván gỗ.

Tề Dục sửa miệng: “Yên tâm, ba Tề cho con tìm mẹ ruột!”

Mạc Lan Ngạn cười mắng: “Cậu có bệnh hay không!”

Tề Dục dựa vào cửa, đùa với bé con trong lòng: “Mạc Đậu Đậu, ba con nóng tính quá, aiya, cậu thật sự không có hứng thú với người cách vách sao?”

Mạc Lan Ngạn rút con d.a.o ra: “Con mắt nào của cậu thấy tôi có ý tứ với hắn?”

“Không nhìn thấy, không nhìn thấy. Tối hôm qua người nào đó truyền nước biển, có người vẫn lo lắng, với lại chuyện ấu trĩ dán giấy ngoài cửa như vậy là cậu có thể làm được?”

“Cậu không hiểu, cái này gọi là dùng ma pháp đánh bại ma pháp!”

Điện thoại trong nhóm chat leng keng không ngừng, Tề Dục rảnh tay: “U a, cậu và Tần Châu cặp đôi giả này cư nhiên còn có chút ăn ý.”

[Nhóm chat ‘Xã súc làm công người’]:

Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, vì để cậu thở phào nhẹ nhõm, tôi đã tặng cho hắn một chút phiền phức rồi, cậu mau cảm ơn tôi một chút.

Lý Thụ Kiệt: Phiền phức gì?

Tần Châu: Đại tẩu tôi trước kia có một cô bạn thân rất tốt, lúc chưa sinh con đã ước hẹn, nếu một Alpha một Omega thì sẽ đính hôn ước từ bé, kết quả, quả nhiên là vậy.

Lý Thụ Kiệt: Đó không phải thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư sao, sao lại thành phiền phức?

Tần Châu: Ban đầu là như vậy, đứa trẻ trưởng thành, luôn sẽ phản nghịch một chút. Sau khi đại ca và đại tẩu tôi không còn, tính tình đại cháu trai tôi đại biến, đối với cô thanh mai kia không lạnh không nóng, nhưng người ta nhiệt tình a! Một người trốn, một người đuổi.

Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, nghe nói tối qua cậu đã cứu cháu trai tôi, tôi phải báo đáp cậu một chút.

Lý Thụ Kiệt: (ngón tay cái!)

Lệ Bắc Ngưng: (ngón tay cái!)

Tề Dục mừng rỡ không thôi @Tần Châu: Măng trên núi, đều bị anh rút sạch rồi đi!

Tần Châu: Thúc hắn là tôi cô độc cả đời, tôi còn chưa so đo với hắn, đây không phải vì huynh đệ giúp bạn không tiếc cả mạng sống sao.

Mạc Lan Ngạn lau tay, lấy điện thoại ra: Tần gia các anh đã vì gia sản bắt đầu tranh đấu sao?

Tần Châu: Cuối cùng được lợi không phải Mạc Đậu Đậu sao?

Lý Thụ Kiệt: @Mạc Lan Ngạn, người thừa kế duy nhất của Tần gia họ Mạc, cậu kiếm lời rồi!

Mạc Lan Ngạn: @Tần Châu, ba anh khi nào cho tôi lấy tiền bỏ chạy?

Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, chờ sau khi người thừa kế xuất hiện đi.

Mạc Lan Ngạn: @Tần Châu, anh tuổi một đống rồi, kết hôn không được còn không thể làm một đứa trẻ sao?

Tần Châu: Các cậu nghe xem, hắn là người sao!

Lệ Bắc Ngưng: Tuân thủ pháp luật!!!

Mọi người: ............

________________________________________

Sau bữa tối, Tề Dục đắp chăn cẩn thận cho Mạc Đậu Đậu đang ngủ, rón rén đóng cửa.

Hắn vươn vai dựa vào cửa phòng bếp, Mạc Lan Ngạn đang rửa chén: “Ai, đơn xin từ chức của cậu và chuyện người cách vách còn chưa giải quyết xong sao?”

Mạc Lan Ngạn đã từ bỏ: “Như cậu đã thấy, căn bản không có khả năng giải quyết xong.”

Tề Dục lại vui vẻ: “Một tờ đơn xin từ chức sao lại khó lấy hơn cả giấy ly hôn.”

Mạc Lan Ngạn cầm lấy giẻ lau trong tầm tay ném về phía hắn: “Cái quỷ gì so sánh, cậu mau đi đi, để tai tôi được yên tĩnh một chút.”

“Cậu đây là qua cầu rút ván.” Nhưng Tề Dục vừa lèm bèm vừa mặc quần áo: “Ngày mai, còn cần tôi tới không? Hai ngày này Mạc Đậu Đậu ngứa ngáy khắp người nhưng không dễ chăm sóc.”

“Không cần, cậu không phải bận mở công ty sao.” Mạc Lan Ngạn lau tay: “Quay lại chờ Mạc Đậu Đậu khỏe, cùng nhau ăn cơm.”

“Được.”

Mạc Lan Ngạn đưa Tề Dục ra cửa, vừa lúc gặp hai người cách vách cùng nhau đi ra.

“Thượng Nghiêu ca ca tạm biệt, em ngày mai lại đến tìm anh chơi.”

Tề Dục nén nụ cười xấu xa, giả vờ mình là tổng tài đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt bá đạo, sau đó sủng nịnh quay đầu lại: “Lan Lan tạm biệt, hai ngày nữa ăn cơm tôi tới đón cậu.”

Mạc Lan Ngạn nổi da gà khắp người hận không thể nhảy dựng lên đánh hắn một trận, cắn răng: “Cút!”

Tề Dục không bỏ qua cô gái mặc đồ hồng nhạt kia, cố ý giơ tay ra hiệu cho cô ta vào thang máy trước.

“Cảm ơn!” Trang Điềm vào thang máy còn không quên nhìn Tần Thượng Nghiêu: “Thượng Nghiêu ca ca, ngày mai chờ em nha!”

Cửa thang máy đóng lại, Mạc Lan Ngạn xoay người về phòng muốn đóng cửa, cửa bị Tần Thượng Nghiêu giữ chặt.

“Hắn là mục tiêu kế tiếp của cậu sao?”

“Anh coi tôi là người nào?”

“Không phải sao, cậu làm gì tùy tiện cho hắn vào cửa, hắn một Alpha, cậu một Omega, thích hợp sao?”

“Anh một Enigma không phải cũng tùy tiện cho một Omega vào cửa sao, à, không đúng, các người là thanh mai trúc mã, đã đính hôn ước, không tính tùy tiện. Cho nên, xin anh đừng tùy tiện quấy rầy hàng xóm!”

Mạc Lan Ngạn phủi tay hắn ra muốn đóng cửa, người nào đó lại nhấn vào không cho đóng.

Mạc Lan Ngạn bực bội: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

Tần Thượng Nghiêu tức giận: “Tôi!”

Hắn không biết muốn như thế nào, Trang Điềm xác thật đính ước từ nhỏ, lúc trước mẹ hắn còn hạ thiệp mời, ông nội đến bây giờ đều thừa nhận chuyện này.

Hắn buông tay, cửa đóng lại.

Đóng xong Tần Thượng Nghiêu mới phản ứng lại, Mạc Lan Ngạn làm sao lại biết Trang Điềm là thanh mai trúc mã, là đính ước từ nhỏ...

Hắn và Tần Châu còn liên lạc!!!

Thịch thịch thịch!!!

Thịch thịch thịch!!

Thịch thịch thịch!!

“Mạc Lan Ngạn!!! Mạc Lan Ngạn!!! Mạc Lan Ngạn!!!”

 

back top