ENIGMA ĐÁNH DẤU ALPHA KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

Chương 16

Trong phòng điều chỉnh tin tức tố.

Lê Miểu cởi trần nằm úp sấp trên giường, nhìn bác sĩ cầm kim tiêm to đi về phía mình.

"Bác sĩ, hay là anh tiêm thuốc gây mê cho tôi đi."

"Tiêm thuốc gây mê thì tin tức tố sẽ không còn thuần khiết nữa, nhưng nồng độ cũng đủ dùng, nếu cậu sợ đau, có thể tiêm."

"Thôi đi, anh cứ rút đi, tôi đường đường là một Alpha, sợ đau cái gì chứ."

Bác sĩ đứng bên giường, xác nhận lần cuối.

"Nghĩ kỹ rồi, vậy tôi bắt đầu đây."

"Nghĩ kỹ rồi." Lê Miểu nhắm mắt, một vẻ mặt nhìn cái c.h.ế.t như trở về nhà.

Lúc bắt đầu, bác sĩ nói chuyện để chuyển hướng sự chú ý của cậu ấy.

"Tạ Sơ Ức trước đây cũng từng đến."

Lê Miểu đang cắn gối liền buông miệng hỏi, "Khi nào?"

"Khoảng vài ngày sau khi đánh dấu cậu, nói là chuẩn bị cho kỳ mẫn cảm của cậu."

Lê Miểu nhíu mày mắng, "Đau như vậy, anh ta bị ngốc à?"

Bác sĩ tháo khẩu trang, cong môi, "Vậy cậu thì sao?"

"Tôi không có tư cách mắng anh ta, tôi cũng là đồ ngốc."

Lê Miểu nằm ở bệnh viện đến tối mới ra, xác nhận tôi không sao rồi mới về nhà.

Sau khi xuất viện, tôi đón Lê Miểu về nhà mình sống cùng.

Lấy cớ tiện chăm sóc, cậu ấy cũng không từ chối nữa.

Ngày hôm đó vừa ra khỏi công ty, đang định gọi điện hỏi Lê Miểu tối nay ăn gì, thì điện thoại của cậu ấy đã đến trước.

Tôi ngây người nhìn màn hình, có chút căng thẳng, trong lòng âm thầm sắp xếp từ ngữ.

Cuối cùng hắng giọng một tiếng, nhấn nghe.

Tôi còn chưa kịp mở lời, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói uất ức khàn khàn của Lê Miểu.

"Chồng ơi, anh ở đâu?"

Tôi dừng bước, không chắc chắn hỏi: "Lê Miểu?"

Cậu hỏi lại: "Anh gọi tôi là gì?"

Tôi vẻ mặt hoang mang, thử thăm dò gọi một tiếng, " Anh chàng đẹp trai?"

"Không đúng!" Lê Miểu như tức giận, nhưng lại càng giống làm nũng.

Tôi cố nhịn cơn ngứa ở cổ họng, lấy hết dũng khí: "Vợ?"

"Ừm." Lê Miểu cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó tủi thân nói, "Anh ở đâu, sao còn chưa đến đón tôi, vứt tôi ở nhà một mình."

"Xin lỗi xin lỗi, tôi về ngay đây."

"Chuyện gì lại quan trọng hơn cả tôi?" Lê Miểu như sắp khóc, "Bây giờ tôi khó chịu quá."

Tôi vừa lái xe vừa an ủi, "Vợ đừng khóc, là anh sai rồi, anh về nhà ngay đây."

Lê Miểu khóc lóc nức nở, "Vậy anh nhanh lên, em đói bụng rồi."

Vào đến cửa, Lê Miểu nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe ướt át.

Nhìn thấy tôi, những giọt mưa nhỏ yếu ớt liền rơi xuống.

"Chồng sao bây giờ mới về?" Cậu ấy vòng hai tay ôm lấy eo tôi, vùi mặt vào n.g.ự.c tôi, cả người càng thêm tủi thân.

Tôi ôm cậu ấy ngồi trên sô pha, dùng ngón tay từng chút một lau đi nước mắt.

"Có phải đói bụng rồi không? Đưa em đi ăn nhé?"

"Ừm." Lê Miểu gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời.

Con mèo hoang xù lông đầy nắng ngày nào giờ biến thành một con mèo sữa nhỏ yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân rồi sao?

 

 

back top