EM GÁI LẤY TIỀN SÍNH LỄ CHUỒN TRƯỚC NGÀY CƯỚI, NHÂN NGƯ BỊ GÁN CHO GIAO NHÂN SINH BẢO BẢO

Chương 4

Phòng tắm của Kim Úy Thành rất lớn, cộng cả nhà tôi và nhà hàng xóm lại cũng không bằng.

Bên trong hơi nước mờ mịt, nếu không phải quần áo của Kim Úy Thành vứt dưới đất, tôi chắc chắn sẽ bị lạc.

Tôi vừa nhặt quần áo vừa đi, nghe thấy tiếng nước tòm một cái.

Kim Úy Thành lười biếng dựa vào thành hồ bơi rộng tám mét, thong thả nói, "Cởi quần áo ra."

Tôi không hiểu, trợn tròn mắt.

Một lúc sau, tôi lắp bắp, "Tạ... tại sao?"

Kim Úy Thành nhìn thẳng vào tôi, "Lát nữa cọ lưng làm ướt quần áo thì sao?"

Thì ra là vậy, nhưng tôi làm việc rất cẩn thận, sẽ không làm ướt đâu.

Vừa định mở miệng, Kim Úy Thành đã bơi qua cả cái hồ lớn đến trước mặt tôi.

Nước b.ắ.n tung tóe, quần áo của tôi lập tức ướt sũng.

Lau mặt, tôi mới phát hiện Kim Úy Thành đã biến thành hình dạng Giao Nhân dưới nước.

Nửa thân trên cơ bắp săn chắc, nửa thân dưới vây cá to khỏe.

Lần đầu tiên thấy thân thể Giao Nhân, tôi sợ đến mức nuốt nước bọt liên tục.

May mà vừa nãy chưa kịp mở miệng chống đối, nếu không Kim Úy Thành quẫy đuôi một cái, eo tôi chắc chắn sẽ gãy.

Chiếc áo phông rách trên người bị nước làm ướt đẫm trở nên trong suốt, n.g.ự.c tôi cũng không kiểm soát được mà nhô lên, mặc cũng như không.

Kim Úy Thành là Giao Nhân đực, tôi là con trai, cùng nhau cởi trần tắm cũng chẳng sao, huống hồ chỉ là cởi áo trên.

Tôi từ từ kéo áo lên rồi tuột qua đầu.

Ngẩng đầu lên, Kim Úy Thành đang nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, liên tục làm động tác nuốt nước bọt.

Anh ấy chắc chắn là khát rồi, tôi vội vàng chạy đi lấy nước cho anh.

Không chú ý đến vết nước trên sàn đá cẩm thạch, tôi trượt chân suýt ngã.

Đuôi cá của Kim Úy Thành bay ra khỏi mặt nước, vững vàng ôm lấy eo tôi kéo tôi vào trong nước.

Tôi hoàn hồn, đã ngồi gọn trong lòng anh.

Cơ bắp n.g.ự.c của Kim Úy Thành áp sát vào lưng tôi, tôi có chút khó xử, vội vàng bò ra khỏi vòng tay anh.

Không ngờ hồ nước rất sâu, tôi sặc nước ho sù sụ.

Kim Úy Thành dùng tay vớt tôi lên, sau đó tôi không dám cử động nữa.

Không thể chọc người ta bực mình hết lần này đến lần khác, tôi biết mà.

Ngón tay thô ráp của Kim Úy Thành lướt qua vai tôi, trầm giọng hỏi, "Chỗ này sao lại bị thương?"

Lúc này tôi mới nhớ ra buổi sáng hái nấm giẫm hụt, ngã xuống núi va vào đá.

Tôi rụt vai lại, bị ngón tay anh chạm vào đến mức phát ra tiếng mềm mại, "Không sao đâu, sẽ nhanh khỏi thôi..."

Kim Úy Thành giữ chặt tôi, giọng khàn khàn nói, "Đừng cử động, ngâm một lúc đi, nước ở đây có thể chữa thương."

Mãi đến khi ra khỏi hồ, tôi vẫn còn cảm động.

Không ngờ Kim Úy Thành lại tốt đến vậy, không hề có vẻ thiếu gia, còn quan tâm người hầu như tôi.

Sau này tôi nhất định phải hầu hạ anh ta tận tâm hơn mới được.

 

Chuơng 5:

Kim Úy Thành cần ra ngoài một chuyến, trước khi đi đặc biệt dặn dò quản gia già trông chừng tôi cẩn thận.

Anh vừa đi không lâu, Tống Thần đã đến.

"Bố nghỉ ngơi đi, chuyện của Giang Ngư cứ để con lo là được."

Thì ra Tống Thần là con trai của quản gia già.

Quản gia già thấy Tống Thần hiểu chuyện, yên tâm giao tôi cho anh ta.

Hình như gia đình đang chuẩn bị cho một buổi lễ nào đó, khắp nơi đều đang trang trí, lụa đỏ, đèn lồng, rất náo nhiệt.

Tống Thần dẫn tôi đến sân sau, chỉ vào một cái giá cao.

"Chỗ này thiếu vài cái đèn lồng, cậu lên treo đi."

Cái thang trông rất cao, tôi hơi sợ.

Nhưng nghĩ đến thân phận người hầu của mình, tôi vẫn lo lắng trèo lên.

Cái thang lắc lư, không vững.

Lúc tôi với tay treo đèn lồng, đột nhiên trời đất quay cuồng.

Cái thang đổ, tôi ngã xuống.

Lưng dưới va mạnh xuống đất, tôi đau đến mức không thể rên thành tiếng.

...

Khi tỉnh lại, tôi nằm trên giường, áp suất trong phòng thấp đến đáng sợ.

Kim Úy Thành đứng trước giường, quay lưng về phía tôi, toàn thân tỏa ra hơi lạnh đậm đặc.

"Ai đã bắt cậu ta làm những việc đó?"

Quản gia già quỳ xuống một cái, tóc bạc phơ cũng run rẩy.

"Thiếu gia, là lỗi của tôi! Là tôi đã không làm tròn trách nhiệm, cậu cứ phạt tôi đi!"

Tôi nhìn bộ dạng của quản gia già, lòng khó chịu vô cùng, cố nén đau vội vàng mở lời.

"Không trách quản gia! Là... là tôi tự muốn giúp đỡ..."

Là tôi quá vô dụng, đến cái đèn lồng cũng không treo nổi.

Kim Úy Thành mặt không cảm xúc bước đến gần quản gia, rõ ràng không tin lời tôi.

Lúc này Tống Thần đột nhiên đẩy cửa bước vào, vẻ mặt rất đau khổ, môi tái nhợt.

"Úy Thành, anh vì cậu ta, thật sự muốn phạt bố em sao?"

Kim Úy Thành cười lạnh, "Nếu không thì sao? Làm sai thì phải chịu phạt."

Tống Thần sững sờ vài giây, nắm đ.ấ.m siết chặt buông lỏng ra, như thể chịu một đả kích lớn.

"Hừ, vậy anh phạt em đi, là em cố ý bảo cậu ta đi treo đèn lồng, không liên quan đến bố em."

Quản gia già đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Thần, ánh mắt đầy đau xót.

"Tống Thần! Con... gia tộc họ Tống đã phục vụ nhà họ Kim mấy đời! Bây giờ sẽ bị hủy trong tay con, tại sao con lại làm điều khiến thiếu gia không vui?"

Tống Thần cắn chặt răng, má căng cứng, luôn giữ im lặng.

Kim Úy Thành nhìn anh ta, ánh mắt ngày càng lạnh lùng.

"Nếu đã thừa nhận, dọn dẹp đồ đạc bàn giao công việc, đi đến mỏ ở Bắc Địa, không có lệnh của tôi, không được quay về."

Mỏ Bắc Địa... Tôi nghe những người đi làm thuê trong núi kể lại, nơi đó nhiệt độ âm năm mươi độ, điều kiện cực kỳ khắc nghiệt.

Cơ thể Tống Thần run rẩy, nhưng vẫn không cầu xin, chỉ hít một hơi, cứng ngắc bước ra ngoài.

Sau khi quản gia già rơi nước mắt rời đi, Kim Úy Thành mới mặt đen đi đến bên cạnh tôi.

 

 

 

back top