Kim Úy Thành cho tôi ngồi xe của anh về nhà họ Kim.
Chiếc xe của anh rất sang trọng, không gian bên trong đủ lớn để lăn lộn thoải mái, ghế ngồi vừa mềm vừa dễ chịu.
Tôi dậy từ lúc rạng sáng để hái nấm, đã rất mệt.
Xe chạy được vài phút, tôi đã ngủ thiếp đi.
Đột nhiên thân xe rung lên, đầu tôi va mạnh về phía bên cạnh.
Không có cảm giác đau đớn như dự đoán, một vật ấm áp nhanh chóng lót giữa đầu tôi và cửa sổ xe.
Mơ màng mở mắt, Kim Úy Thành cúi người sát vào tôi, một tay chống trên ghế phía trước tôi, tay kia vững vàng bảo vệ đầu tôi.
Khoảng cách quá gần, tôi hơi khó chịu, nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Anh ấy sợ tôi va đầu bị thương, về nhà sẽ không thể làm việc tốt được.
Xem ra Kim Úy Thành dù thân hình lớn, vẻ ngoài dữ tợn, nhưng hóa ra là một người tốt bụng và dịu dàng, làm việc gì cũng chu đáo.
Tôi thầm yên tâm, cảm thấy những ngày ở nhà họ Kim chắc sẽ không quá khó khăn.
Đến bên ngoài biệt thự lớn nhà họ Kim, một chàng trai trắng trẻo, đẹp trai đang đứng ở cửa.
Thấy Kim Úy Thành xuống xe, anh ta quan tâm hỏi:
"Úy Thành, sao anh không đợi em làm việc xong về, lại tự mình chạy lên núi?"
Kim Úy Thành không thèm nhìn anh ta, vẻ mặt hờ hững, "Không cần."
Tôi theo sát phía sau, bước xuống xe của Kim Úy Thành.
Chàng trai kia nhìn thấy, cau mày thật chặt.
"Úy Thành, cậu ta là ai?"
"Là..."
Kim Úy Thành nói được nửa câu thì dừng lại, như đang suy nghĩ.
Tôi vội vàng lắp bắp bổ sung, "Tôi là, người hầu nam, mới đến."
Kim Úy Thành như nghe thấy điều gì không thể tin được, nheo mắt nhìn tôi, "Người hầu nam?"
Tôi thành thật gật đầu.
Kim Úy Thành cười đầy ẩn ý, "Cậu có biết người hầu nam phải làm gì không?"
Tôi nghĩ một lúc, tôi làm được mọi việc, làm rất giỏi.
Thế là tôi trả lời, "Tôi làm được mọi thứ, và làm rất tốt."
Kim Úy Thành rất hài lòng với câu trả lời của tôi, ánh mắt ra hiệu cho tôi cùng anh vào nhà.
Tôi vừa định đi theo thì bị chặn lại.
Chàng trai có thể gọi thẳng tên thiếu gia kia đầy vẻ thù địch, lớn tiếng quát tôi.
"Quê mùa, bẩn thỉu thế kia, ai cho phép mày ngồi xe của Úy Thành!?"
Tôi sợ hãi run rẩy, rụt người lùi lại.
Kim Úy Thành quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng, nhàn nhạt nói, "Tống Thần.
"Trợ lý Tống, tôi cho cậu ta ngồi, cậu có ý kiến gì không?"
Tống Thần lập tức như bị sương giá đánh, mặt mày xám xịt, môi mấp máy không nói nên lời.
Kim Úy Thành cười lạnh đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: "Nhớ rõ thân phận của mình."
Tôi đi theo sau anh, thấy ánh mắt của Tống Thần như d.a.o cắt vào tôi.
Tôi chẳng làm gì cả, sao Tống Thần vừa gặp đã ghét tôi.
Tôi không hiểu, chỉ biết bước nhanh hơn.
Vào đến biệt thự như lâu đài, Kim Úy Thành tháo cà vạt, ánh mắt lướt qua một hàng người hầu đang cúi đầu.
"Vào núi ra không ít mồ hôi, tôi đi tắm trước."
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi, không nhúc nhích.
"Cậu, vào giúp tôi."