EM GÁI LẤY TIỀN SÍNH LỄ CHUỒN TRƯỚC NGÀY CƯỚI, NHÂN NGƯ BỊ GÁN CHO GIAO NHÂN SINH BẢO BẢO

Chương 12

Tôi kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo của chàng trai đó làm tôi rùng mình.

"Anh họ Tống Thần của tôi các người biết không, lớn lên cùng ông chủ Kim Úy Thành, tình cảm tốt như vậy, chỉ vì thằng ngốc này quyến rũ được Kim Úy Thành, nói xấu anh họ tôi, nên anh ấy mới bị đuổi đến mỏ Bắc Địa!"

"À? Kim Úy Thành, là vị tổng tài của tập đoàn Kim Liên sao?"

Chàng trai cười khẩy, "Còn ai nữa!"

Người bên cạnh dùng sức đẩy tôi, "Thì ra là đồ bán thân! Nói đi, đã dùng thủ đoạn đê hèn nào để bò lên giường Kim Úy Thành?"

Tôi tức đến run người, hét lớn với anh ta: "Tôi không có!"

Chàng trai cao lớn ở góc đi tới, một tay bóp cổ tôi nhấc lên, "Còn dám nói không có!?"

Tôi bị dồn đến mức cuống lên, vung nắm đ.ấ.m đấm tới, nhưng vì chênh lệch thể hình, tôi thậm chí còn không chạm được vào anh ta.

Không khí trong phổi cạn kiệt, sắp không thở được.

Lúc tuyệt vọng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng kêu kinh ngạc.

Ngay sau đó, đối diện phát ra tiếng rên đau đớn, cơ thể tôi nhẹ bẫng rơi vào một vòng tay rộng lớn vững chắc.

"Dám động vào người của tôi, không muốn sống nữa à!"

Tôi mở mắt, Kim Úy Thành ôm chặt tôi trong lòng, dưới chân còn đang giẫm lên tay chàng trai kia, khí thế lạnh lẽo như quỷ dữ đến từ địa ngục.

"Sau này cậu không cần đến đây nữa."

Những người khác thấy vậy, đều sợ tái mặt, không ai dám tiến lên nữa.

Chàng trai dưới chân vẫn cố gắng giãy giụa la hét, "Buông tôi ra, với giao tình giữa ông nội tôi và bố anh, anh dám làm vậy với tôi?"

Kim Úy Thành lại giẫm mạnh thêm một cái, cười lạnh nói, "Ồ, vậy không chỉ là cậu, gia tộc của cậu cũng đừng nghĩ yên ổn!"

Môi chàng trai run rẩy, hét lên một cách khó tin, "Rốt cuộc, thằng ngốc này đã rót bùa mê thuốc lú gì cho anh?"

Kim Úy Thành không thèm nhìn anh ta, ôm tôi quay người rời đi, ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ đến xử lý.

Trước khi ra khỏi cửa, bước chân anh dừng lại, ánh mắt quét qua cả căn phòng học.

"Dám nói linh tinh nữa, cẩn thận cái lưỡi của các người!"

Anh dừng lại, từng chữ từng câu, mạnh mẽ dứt khoát.

"Nghe rõ đây! Giang Ngư, là vợ mà tôi đã cưới hỏi đàng hoàng."

Lời Kim Úy Thành vừa dứt, trái tim tôi bùng một tiếng, pháo hoa nổ tung.

Vừa nãy sợ hãi đến mấy cũng không khóc, giờ phút này mũi lại cay xè, nước mắt lập tức đong đầy khóe mắt.

Kim Úy Thành ôm tôi về nhà suốt quãng đường.

Ngay cả trên xe cũng không đặt tôi xuống khỏi đùi anh.

Toàn thân anh căng cứng, cằm tựa vào trán tôi, lời nói đầy áy náy.

"Xin lỗi cậu, đã không bảo vệ tốt cho cậu."

Anh ấy rõ ràng đã rất tốt rồi, là do bản thân tôi quá vô dụng.

Tôi lắc đầu, "Không phải, là do tôi tự không có khả năng bảo vệ mình."

Kim Úy Thành ôm chặt tôi vào lòng, vô cùng nghiêm túc.

"Tôi hứa, sau này sẽ không bao giờ nữa."

Lời anh ấy thật kỳ lạ!

Tôi rõ ràng chỉ là tạm thời ở lại nhà họ Kim thay Giang Tiểu Mễ, tại sao Kim Úy Thành lại nói như vậy?

Vừa nãy còn vì giúp tôi giải vây, nói tôi là vợ anh đã cưới hỏi đàng hoàng.

Trái tim tôi đập loạn xạ, tôi cùng Kim Úy Thành về nhà suốt quãng đường, được anh đưa vào phòng ngủ.

 

 

 

back top