ĐỒNG BỆNH TRẦM LUÂN

Chương 2

Phó Trầm không thích tôi, điều này tôi rất rõ.

Anh là người thừa kế chắc chắn.

Còn tôi là đứa con hoang mẹ tôi l.o.ạ.n l.u.â.n với người khác, còn giấu diếm Phó lão gia mà sinh ra.

Mẹ tôi mất sớm, thân phận cha tôi không rõ ràng.

Phó lão gia lại đưa tôi vào nhà họ Phó.

Tôi chỉ có thể bị giao cho Phó Trầm nuôi dưỡng.

Phó Trầm cho tôi cuộc sống tốt nhất, mời bác sĩ giỏi nhất.

Nuôi tôi trong lồng son, nhưng lại keo kiệt không cho tôi một sắc mặt tốt.

Cuộc đối thoại thường xuyên nhất giữa chúng tôi là:

"Uống thuốc chưa?"

"Không được ra ngoài."

"Ngoan ngoãn chút."

Bây giờ tôi c.h.ế.t rồi.

Không còn cái đuôi phiền phức này.

Anh ấy hẳn phải vui mừng hơn bất cứ ai mới đúng.

Khách khứa lần lượt tiến lên, cúi đầu trước di ảnh tôi, rồi nói với Phó Trầm vài câu "xin nén bi thương".

Phó Trầm hơi gật đầu, trầm lặng như lúc ban đầu.

Cho đến khi vị khách cuối cùng rời đi.

Đôi vai căng thẳng của anh mới thả lỏng.

Anh cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.

Các ngón tay cứ lướt qua lặp đi lặp lại trên nắp quan tài tôi.

Không biết đang suy nghĩ gì.

 

back top