ĐỒNG BỆNH TRẦM LUÂN

Chương 11

"Anh, anh làm gì!"

Trong văn phòng, tôi lùi từng bước, mắt đầy hoảng sợ.

Phó Trầm cởi áo vest ngoài, từ từ rút thắt lưng da ra, cuốn từng vòng quanh tay.

Anh nhướng mắt lạnh lùng: "Không phải muốn làm bình hoa sao. Tôi thấy cậu chưa đủ, nên muốn tự mình điều giáo một chút."

Cảnh tượng này quá quen thuộc.

Năm năm trước, trong vô số ngày tháng bị giam cầm, Phó Trầm cũng từng như thế này.

Dùng thắt lưng, dùng đủ loại thứ tôi không ngờ tới, để lại dấu ấn của anh trên cơ thể tôi.

Chỉ để trừng phạt tôi vì tội không nghe lời.

Tuy nhiên tôi lại thiên về hướng là vì anh ta không thể đụng chạm tôi ở cấp độ sinh lý.

Phó Trầm dừng lại trước mặt tôi, bóng tối bao trùm hoàn toàn lấy tôi, bàn tay cuốn thắt lưng từ từ giơ lên.

Ký ức và thực tại chồng chéo, nỗi sợ hãi tột độ khiến tôi buột miệng thốt ra danh xưng đã bị phong kín bấy lâu.

"Anh...!"

Nhận ra mình đã gọi gì thì đã quá muộn.

"Ha."

Một tiếng cười lạnh rất khẽ, tan vỡ, thoát ra từ cổ họng Phó Trầm.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, ngón tay cái thô bạo xoa xát trên đôi môi run rẩy của tôi.

"Em trai thân yêu của tôi..."

Giọng nói nhẹ như lời mộng du, nhưng lại mang theo một sự nóng bỏng khiến người ta sởn gai ốc.

"Cuối cùng, em cũng trở về rồi..."

"Không... tôi không phải..."

Tôi lắc đầu lia lịa, cố gắng phủ nhận.

Nhưng Phó Trầm căn bản không nghe.

Anh ta dường như đã xác định, vứt chiếc thắt lưng trong tay đi, chuyển sang ôm lấy mặt tôi.

Nụ hôn cưỡng chế, cuồng nhiệt đổ ập xuống, tôi gần như nghẹt thở.

Căn phòng dưới tầng hầm, t.h.i t.h.ể lạnh lẽo, những lời thì thầm của Phó Trầm.

Mọi thứ nổ tung trong đầu.

Tay tôi quờ quạng, chạm vào kim loại lạnh lẽo.

Là gạt tàn trên bàn.

Tôi không nghĩ ngợi, túm lấy, dùng hết sức đập xuống.

"Ầm—"

Một tiếng động nghẹn lại.

Nụ hôn của Phó Trầm dừng lại.

Cơ thể anh ta loạng choạng.

Máu chảy dài từ thái dương.

Theo sống mũi cao thẳng của anh, chảy qua đôi môi mím chặt.

Từng giọt, từng giọt, rơi xuống chiếc áo sơ mi đắt tiền.

Phó Trầm thè lưỡi, từ từ l.i.ế.m vết m.á.u ở khóe môi.

Ánh mắt đầy vẻ hưng phấn thuần túy, không hề che giấu.

"Đúng rồi."

Giọng anh ta khàn khàn, mang theo sự run rẩy không thể kiềm chế.

"Phải như thế này."

"Thế này mới là bảo bối của anh..."

Tôi ghét Phó Trầm.

Ghét anh ta coi tôi như chim trong lồng.

Nhưng tôi càng ghét anh ta là một kẻ điên.

Trước kia khi sức khỏe tôi chưa tệ đến thế, tôi từng ra tay nặng hơn thế này.

Thậm chí có lần suýt chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t Phó Trầm.

Nhưng mỗi lần, chỉ khiến anh ta càng thêm hưng phấn.

Khiến sự chiếm hữu trong mắt anh ta càng thêm điên cuồng.

Anh ta thậm chí còn vì thế mà khen ngợi tôi.

Nói tôi có ngoan ngoãn dưỡng bệnh.

 

back top