"Lục thị tập đoàn, Lục Tinh Từ. Tôi muốn gặp Phó Trầm, nói với hắn, mảnh đất năm năm trước hắn cướp của tôi, hôm nay tôi đến tính sổ với hắn."
Đúng như dự đoán, tôi bị chặn lại.
"Xin lỗi, Lục tiên sinh, Phó tổng đang họp, hôm nay không có lịch hẹn, e rằng không thể gặp cậu."
"Vậy sao?"
Tôi cười, đi đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh.
"Không sao, tôi chờ. Phó tổng của các anh bận trăm công nghìn việc, cũng có lúc họp xong. Nói với hắn, hôm nay tôi rất kiên nhẫn."
Toàn thân bị nước mưa làm ướt sũng.
Ngay khi tôi lạnh đến mức sắp mất đi tri giác, cánh cửa thang máy độc quyền lên tầng cao nhất cuối cùng cũng mở ra.
Mặc dù mới gặp hôm qua.
Nhưng vẻ ngoài của Phó Trầm nói với tôi rằng, thời gian thực sự đã trôi qua năm năm.
Ánh mắt anh lướt qua đại sảnh, ngay lập tức rơi xuống người tôi.
Chỉ là rất nhanh sau đó lại rời đi, không dừng lại thêm một giây nào.
Tôi vội vàng chạy tới, chặn anh lại.
Môi tái xanh, giọng nói lạnh run.
"Phó tổng, đã lâu không gặp. Sao vậy, họp nhiều quá hỏng cả não rồi à? Đến tôi cũng không nhận ra?"
Lông mày Phó Trầm càng nhíu chặt hơn.
"Cậu đến làm gì?"
"Nghe nói chỗ anh thiếu một bình hoa, để làm mặt mũi cho cái quỹ từ thiện gì đó của anh."
Tôi lạnh đến mức suýt không đứng vững, hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ.
"Anh thấy tôi thế nào? Đủ đẹp không? Đủ ốm yếu không?"
Phó Trầm không trả lời, nhấc tay phải lên.
Tôi túm chặt lấy tay anh.
Đây là tư thế Phó Trầm muốn gọi bảo vệ.
Tôi có chút sốt ruột.
"Anh làm gì vậy, tôi đã thế này rồi, anh còn muốn ném tôi ra ngoài sao? Phó Trầm, anh có bệnh không vậy! Nếu tôi c.h.ế.t cóng ở ngoài thì sao!?"
Hô hấp của Phó Trầm đột nhiên nặng nề.
"Cậu nói lại lần nữa xem?"
Tôi vừa định mở miệng, lặp lại lần nữa.
Đã bị Phó Trầm kéo mạnh vào thang máy riêng của anh.
Trước mặt bao người!
Phó Trầm chắc chắn đã nhận ra tôi.
Không ai dám mắng Phó Trầm có bệnh.
Và cũng không ai dám dùng chính mình để uy h.i.ế.p Phó Trầm.
Ngoại trừ, Phó Thanh Vũ.