“Phó Tư Hàn” gần như phát điên vì sung sướng, anh lập tức ấn chặt Sở Dư An trong vòng tay, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này khác với sự nồng nhiệt vồ vập của Phó Tư Hàn trước đó, nó mang theo sự áp bức ăn sâu vào xương tủy, cùng với sự chiếm hữu của người vừa mất đi rồi tìm lại được.
Sở Dư An vừa kết thúc một hiệp và đang lấy lại hơi sức, mở to mắt, ngơ ngác như một chú mèo bị giật mình – sao lại nhanh như vậy nữa rồi?
...
Sáng sớm hôm sau, Sở Dư An mở mắt, thấy “Phó Tư Hàn” đã tỉnh.
Anh đứng bên giường, tay cầm ly sữa đã được hâm nóng, giọng nói ôn hòa, “Dậy rồi à? Uống sữa nhé?”
Sở Dư An ngơ ngác nhìn anh, nhận lấy ly sữa, đầu ngón tay hơi lạnh.
Đôi mắt cậu có chút thất thần, cúi đầu lặng lẽ uống sữa, trong lòng như bị vật gì đó chặn lại – thói quen uống sữa nóng vào buổi sáng là thói quen mới hình thành sau này, Phó Tư Hàn trong khoảng thời gian vừa rồi không hề biết thói quen này của cậu.
“Phó Tư Hàn” nhìn bộ dạng của cậu, yết hầu khẽ động.
Anh đưa tay, muốn lau đi vết sữa dính ở khóe môi Sở Dư An, nhưng hành động lại bị đối phương né tránh.
Hành động của “Phó Tư Hàn” khựng lại, trong lòng như bị kim châm, đau nhói một cách đột ngột.
“Anh...” Sở Dư An cũng có chút bàng hoàng, cậu hé miệng muốn nói gì đó, nhưng phát hiện cổ họng như bị nghẹn lại, đành quay mặt đi, “Anh không đi công ty sao?”
Tim “Phó Tư Hàn” thắt lại, anh trầm giọng lên tiếng, giọng nói có chút khàn, “... Em đã biết, người trước đó không phải là anh, đúng không?”
Sở Dư An cụp mắt không nói, chỉ siết chặt ly sữa đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Hai mắt “Phó Tư Hàn” bắt đầu đỏ lên, nhìn ánh mắt thất thần của đối phương, cơn ghen tuông trào dâng, anh cúi người ấn chặt người trên giường, nghiến răng nghiến lợi, “Rốt cuộc người em yêu, là cậu ta, hay là anh?”
Ngoài cơn ghen tuông trào dâng, không thể phủ nhận còn có sự đau khổ và sợ hãi – anh sợ Sở Dư An nói ra câu trả lời mà anh không muốn nghe.
Thế nhưng, Sở Dư An dừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói còn mang theo chút tủi thân, “Không phải đều là anh sao?”
Cậu hít hít mũi, mi mắt mỏng manh chớp một cái, nước mắt liền rơi xuống, “Người em yêu, chỉ có Phó Tư Hàn thôi. Em chỉ là... chỉ là sợ hãi, anh lại trở về như trước đây, lạnh lùng, ngay cả nói với em một câu cũng thấy qua loa, để em một mình trên sô pha chờ anh đến sáng...”
“An An...”
Nhìn vẻ tủi thân của cậu, tim “Phó Tư Hàn” ngay lập tức như bị siết chặt, đau đến không thở nổi.
“Phó Tư Hàn” cuối cùng cũng nhận ra, không phải bản thân trẻ tuổi đang cướp đi người yêu của anh, mà chính là anh, trong sự bận rộn và lạnh nhạt ngày qua ngày, suýt chút nữa đã tự tay đánh mất Sở Dư An yêu anh như sinh mệnh.
Sự hối hận và đau khổ đã lấn át mọi tức giận và ghen tuông lúc này.
“Xin lỗi em, An An, ba năm nay là anh không tốt, đã để em phải chịu ấm ức.” Anh đưa tay ôm chặt Sở Dư An vào lòng, giọng run rẩy, hứa hẹn: “Sau này sẽ không thế nữa, An An, sẽ không bao giờ nữa. Anh sẽ không bao giờ để em một mình chờ đợi, sẽ không bao giờ để em chịu ấm ức, sẽ không bao giờ để em cảm thấy cô đơn...”
Phó Tư Hàn ôm càng lúc càng chặt, như muốn bù đắp hết những cái ôm đã thiếu trong suốt ba năm qua.
Sở Dư An dựa vào lòng anh, ngửi mùi hương quen thuộc, cuối cùng cũng thả lỏng, nước mắt không kìm được lại rơi xuống.
...
Để Sở Dư An yên lòng, “Phó Tư Hàn” còn chuyển tất cả tài sản và cổ phần công ty sang tên Sở Dư An, để cậu có toàn bộ quyền kiểm soát kinh tế.
Dù sao thì trong ba năm này anh đã âm thầm kiểm soát hoàn toàn công ty, không còn ai có thể ngăn cản anh nữa.
Sở Dư An ngẩn người, nhìn những tài liệu này, “Phó Tư Hàn, anh điên rồi sao? Đây là tài sản của anh...”
“Là của chúng ta.”
“Phó Tư Hàn” ngắt lời cậu, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Nếu anh lại làm em buồn, dù là để em một mình chờ đợi, hay quên ngày kỷ niệm của chúng ta... em đều có thể khiến anh mất hết tất cả.”
Mắt Sở Dư An lập tức đỏ hoe – anh đang dùng toàn bộ tài sản của mình, đánh cược vào sự chân thành, đánh cược vào tương lai của anh.
Sở Dư An lẩm bẩm: “Anh có bị ngốc không? Em cuỗm tiền chạy mất thì sao?”
Khóe môi Phó Tư Hàn cong lên, giọng nói dịu dàng, “An An, em có thể cuỗm tiền, nhưng không được bỏ chạy. Tiền mất có thể kiếm lại, mất em rồi, anh không biết mình có thể sống tiếp không.”
Sở Dư An sững sờ – sao tên này cũng bắt đầu nói lời tình tứ thẳng thắn như vậy?
Cậu không nhịn được đ.ấ.m anh một cái, “Em nào dám chạy? Bây giờ, em còn phải nuôi anh nữa đấy!”
Phó Tư Hàn tiện tay kéo người vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cậu, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, “Vậy sau này anh phải dựa vào vợ nuôi rồi.”
...
Cuộc sống của Sở Dư An lại trở lại sự ổn định và ngọt ngào.
Chỉ là, rõ ràng “Phó Tư Hàn” không còn lạnh lùng qua loa nữa, rõ ràng người trước mặt là dáng vẻ trầm ổn đáng tin cậy mà cậu quen thuộc. Nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn có chút thất thần, luôn cảm thấy có gì đó trống vắng...
Hôm nay, để bù đắp cho ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật của cậu đã bị bỏ lỡ trước đó, “Phó Tư Hàn” đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến công phu.
Bữa tối có không khí rất tốt, “Phó Tư Hàn” dịu dàng đến mức khó tin.
Mọi thứ diễn ra một cách thuận lý thành chương.
Sở Dư An được bế lên chiếc giường lớn sang trọng đã được chuẩn bị sẵn, nụ hôn của “Phó Tư Hàn” rơi xuống.
Từ dịu dàng sâu lắng đến mạnh mẽ áp bức.
Từ mưa phùn gió nhẹ đến cuồng phong bão táp.
Sở Dư An nhắm mắt lại, đưa tay vòng qua cổ anh, đáp lại nụ hôn.
Nhưng ngay lúc này, hành động của “Phó Tư Hàn” đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt anh từ sâu lắng biến thành rạng rỡ, khóe môi cong lên sâu hơn, trở thành nụ cười nhiệt tình đặc trưng của thiếu niên.
Anh từ từ buông Sở Dư An ra, hơi thở ấm áp phả vào cổ trắng ngần của đối phương, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo lời trách móc – “Vợ ơi, em hôn anh còn chưa nhiệt tình đáp lại như thế, em phải bồi thường cho anh!”
Sở Dư An sững sờ, đột nhiên mở to mắt – ánh mắt tươi tắn và cháy bỏng kia, là Phó Tư Hàn 18 tuổi.
“Anh chưa về sao?” Sở Dư An có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi.
Hóa ra trong khoảng thời gian này, Phó Tư Hàn 18 tuổi cũng trải qua trạng thái linh hồn đứng ngoài quan sát, giống như Phó Tư Hàn 28 tuổi trước đó.
“Đúng vậy, ngày nào anh cũng đứng bên cạnh xem, sắp tức c.h.ế.t rồi. Hai người đã làm bao nhiêu lần, anh đều nhớ rõ hết...” Anh một tay ấn cổ tay Sở Dư An, tay kia nắm cằm cậu không cho né tránh, ánh mắt nóng bỏng như muốn nuốt chửng cậu, khàn giọng nói, “Cho nên, vợ không được thiên vị, phải bồi thường lại hết cho anh.”
Đồng tử Sở Dư An kinh hãi, hoảng hốt mở to mắt mèo, “...Nhưng... nhưng đó cũng là anh mà... ưm...”
Chỉ là những lời còn lại của cậu đã bị chặn lại giữa đôi môi ấm áp.
Ánh đèn lờ mờ lay động, phản chiếu bóng dáng giao nhau của hai người.
Linh hồn “Phó Tư Hàn” 28 tuổi đứng một bên giận đến nhảy dựng, nhưng lại bất lực.
Chỉ có thể vừa tức giận, vừa nghĩ xem lần sau khi anh giành lại quyền kiểm soát cơ thể sẽ chơi trò gì.
...
Và dù là sự nhiệt tình của tuổi 18, hay sự trầm ổn của tuổi 28, họ đều là Phó Tư Hàn, đều là Phó Tư Hàn yêu Sở Dư An như sinh mệnh.
Sở Dư An cuối cùng cũng cảm thấy, trái tim trống rỗng đã được lấp đầy.
END.