Phó Tư Hàn đã hứa sẽ dành trọn một ngày ở bên Sở Dư An, và anh thực sự không rời cậu nửa bước.
Ngoại trừ ăn uống, thời gian còn lại đều dành để khám phá các địa điểm và tư thế khác nhau.
Lần đầu tiên Sở Dư An mong Phó Tư Hàn nhanh chóng đi làm như vậy!
Nhưng ngày hôm sau, Phó Tư Hàn thật sự đi làm, Sở Dư An lại có chút ngẩn ngơ –
May mắn thay, từ sáng sớm, điện thoại của cậu chưa bao giờ ngừng rung.
“Vợ ơi, anh đến công ty rồi.”
“Sắp họp rồi, chắc khoảng hai tiếng nữa xong.”
“Họp xong rồi, cơm căng tin dở tệ!”
“Hôm nay sẽ về sớm, mua bánh dâu tây cho em.”...
Sở Dư An bị tiếng điện thoại rung làm tỉnh giấc. Màn hình điện thoại sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng.
Cậu mơ mơ màng màng tìm lấy điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn, khóe môi bất giác cong lên.
Cậu nhìn chằm chằm tin nhắn rất lâu, mới chậm rãi gõ chữ trả lời – “Đi đường cẩn thận, không cần vội về, công việc quan trọng hơn.”
Cậu không ngờ rằng có ngày mình lại gửi đi những lời như thế này.
Đối diện nhanh chóng trả lời – “Công việc không quan trọng bằng vợ, anh muốn về sớm để ôm vợ mềm mại thơm tho!”
Ngón tay Sở Dư An lướt qua những dòng chữ ấm áp, đáy mắt sáng như sao.
...
Tuy kinh nghiệm xử lý công việc công ty của Phó Tư Hàn không nhiều, nhưng may mắn thay, “Phó Tư Hàn” trước đó đã dành ba năm để sắp xếp công việc của tập đoàn Phó thị đâu ra đấy.
Nhiệm vụ năm năm hứa hẹn cũng sắp hoàn thành trong vòng ba năm.
Vì vậy, Phó Tư Hàn làm việc cũng khá suôn sẻ.
Gần năm giờ rưỡi, Sở Dư An nhận được tin nhắn – “Mười phút nữa anh về đến nhà, đợi anh cùng ăn tối.”
Cậu vừa giúp dì Trương bày biện thức ăn xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Phó Tư Hàn vừa về đến nhà đã ôm chầm lấy Sở Dư An ngay lập tức, vùi mặt vào hõm cổ cậu, cọ qua cọ lại, như một con ch.ó lớn đang làm nũng.
“Vợ ơi, anh về rồi, cả ngày làm việc anh cứ nghĩ đến em.”
Sở Dư An bị anh cọ đến ngứa, lại nghe lời tình tứ sến súa của anh, không nhịn được cười đẩy anh ra, “Đừng làm nũng, rửa tay đi ăn cơm nào.”
Phó Tư Hàn ngoan ngoãn buông tay, cười nói: “Được, ăn cơm xong rồi làm nũng.”
Anh cố ý ám chỉ, ánh mắt nóng bỏng của anh khiến Sở Dư An đỏ mặt.
“Phó Tư Hàn” đứng một bên chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh này, trong lòng nghẹn lại đau đớn.
Sau bữa tối, Sở Dư An vội vàng chạy vào phòng chiếu phim, nói muốn xem phim.
Phó Tư Hàn cũng không ngăn cản, chậm rãi đi theo sau cậu.
Sở Dư An cuộn tròn trên sô pha, chọn một bộ phim tình cảm kinh điển.
Khi phim chiếu, căn phòng tối đi, Sở Dư An có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Phó Tư Hàn luôn đặt trên người mình.
Cậu không nhịn được trừng mắt với Phó Tư Hàn, “Nhìn em làm gì? Xem phim đi.”
Phó Tư Hàn liếc qua màn hình, vừa đúng cảnh nam nữ chính hôn nhau.
Anh cũng từ từ ghé sát Sở Dư An, khàn giọng nói: “Vợ ơi, anh cũng muốn hôn.”
Má Sở Dư An lập tức đỏ bừng, đẩy vai anh, “Đừng làm loạn, còn xem phim nữa không?”
“Phim nào đẹp bằng vợ?” Giọng Phó Tư Hàn khàn đi rất nhiều, đưa tay ôm cậu vào lòng, nụ hôn nồng nàn rơi xuống.
Hai người lại khám phá thêm một địa điểm mới – phòng chiếu phim.
“Phó Tư Hàn” chỉ có thể đứng bên cạnh sô pha, ghen tỵ đến đỏ cả mắt – đó là vợ của anh!
...
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Phó Tư Hàn mỗi ngày làm gì cũng đều báo cáo, gửi tin nhắn không ngớt cho Sở Dư An, buổi tối thì càng dính chặt cậu không chịu buông.
Sở Dư An tuy mệt mỏi đối phó với sự nồng nhiệt của anh, nhưng ánh mắt cậu quả thật ngày càng sáng hơn.
Chỉ khổ cho “Phó Tư Hàn”, ngày nào cũng nhìn thấy, nhưng không thể đụng chạm, lại phải đêm đêm tức đến nghiến răng nghiến lợi bên cạnh giường.
...
Cho đến ngày sinh nhật của Phó Tư Hàn.
Sở Dư An nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra món quà nào đặc biệt.
Đột nhiên nhớ đến Phó Tư Hàn từng nói cậu chính là món quà tốt nhất.
Cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, rồi lục tìm chiếc áo sơ mi trắng của Phó Tư Hàn.
Phó Tư Hàn cao hơn cậu nửa cái đầu, thân hình cũng rộng hơn.
Vì vậy, chiếc áo sơ mi của anh mặc trên người cậu có vẻ rộng thùng thình, độ dài cũng vừa đủ che qua đùi...
Cậu điều chỉnh ánh đèn phòng ngủ hơi tối đi, nằm sấp trên giường, hồi hộp nắm chặt vạt áo, vành tai đỏ ửng như quả dâu tây chín mọng.
Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện như vậy, không biết Phó Tư Hàn nhìn thấy sẽ phản ứng thế nào, cũng không biết mình làm thế này, đối phương có thích không?
Cậu còn đang miên man suy nghĩ, Phó Tư Hàn đã tan ca, không thấy Sở Dư An dưới lầu, nên lên lầu đẩy cửa bước vào.
“Vợ ơi, em...”
Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Dư An, hơi thở anh đột nhiên ngừng lại, giọng nói nghẹn lại.
Anh đứng ở cửa, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn ăn tươi nuốt sống người, yết hầu mạnh mẽ cuộn xuống một cái.
Sở Dư An thấy anh đứng im ở đó không nhúc nhích, tim đập càng nhanh hơn, cậu có chút bối rối kéo vạt áo sơ mi gần như không che được đôi chân trắng nõn và đầy đặn, khẽ nói, “Ông xã, chúc mừng sinh nhật. Em... em tặng chính mình cho anh...”
Trong mắt Phó Tư Hàn lập tức bùng lên ngọn lửa, anh gần như lập tức lao tới.
“Vợ ơi, sao em lại tốt với anh như vậy... Anh yêu em.”
Áo sơ mi trắng trượt khỏi vai, những nụ hôn nồng nàn rơi xuống, mang theo sự vồ vập và nhiệt thành của tuổi trẻ.
...
Trên giường sóng tình cuồn cuộn, dưới giường “Phó Tư Hàn” chỉ thấy một màu xanh lục bao trùm, ghen tỵ đến mức tim đau nhói – đây lẽ ra phải là món quà sinh nhật của anh.
Nhưng lần này, hình như có chút khác biệt.
Anh chỉ cảm thấy một cảm giác kéo mạnh mẽ đột nhiên ập đến, như bị thứ gì đó kéo mạnh vào cơ thể.
“Phó Tư Hàn” chỉ thấy trước mắt hoa lên, ngay lập tức cảnh tượng trước mắt biến mất, bên môi là hơi thở ấm áp của Sở Dư An, và dưới lòng bàn tay là cơ thể mềm mại quen thuộc – anh đã trở lại!