CHIM HOÀNG YẾN TRỌNG SINH THÀNH CON TRAI CỦA KIM CHỦ

Chương 1

“Thái An…”

Đến đỉnh điểm, tôi ôm lấy Trì Thái An, gọi tên anh ta.

Trong bóng tối, anh ta xong xuôi một cách qua loa, lười biếng đến mức không thèm giúp tôi rửa sạch mà đã châm thuốc hút:

“Đừng có gọi kiểu đó.”

Tôi im lặng “dạ” một tiếng, thầm nghĩ sinh viên ra ngoài bán thân dễ dàng à?

Tôi bắt đầu làm “chim hoàng yến” của Trì Thái An từ năm nhất đại học, thoáng cái đã đến năm tư, tôi càng ngày càng lún sâu.

Có lần, tôi bốc đồng, dùng số tiền tiết kiệm cả năm trời để mua tặng anh ta một chiếc đồng hồ.

Kết quả, anh ta tiện tay tặng luôn cho con trai mình.

Trì Thái An khi hút thuốc trông đặc biệt đẹp trai, đặc biệt đàn ông. Tôi nhìn đến ngây người, nhưng anh ta lại liếc tôi một cái và nói:

“Em về đi.”

Tôi bĩu môi, rướn người lại gần, gác cằm lên đùi anh ta:

“Em không muốn về, muốn ở với anh thêm một lát nữa, được không ạ?”

Anh ta cười lạnh, dập thuốc, buông một câu lạnh nhạt:

“Phiền phức.”

Khoảnh khắc đó, tôi có chút hoang mang, sợ anh ta thấy phiền mà cắt đứt với tôi.

Nhưng khi đang say đắm, người ta đâu còn lý trí, tôi lại hèn mọn rướn người tới hôn anh ta, kết quả bị anh ta gạt ra một cách thiếu kiên nhẫn. Tôi cố tình lăn một vòng, không chú ý nên ngã luôn xuống giường.

“…Xin lỗi,” cuối cùng anh ta cũng nhìn thẳng vào tôi, nhưng đúng lúc đó lại có điện thoại, “Anh có việc rồi, em về đi.”

Tôi nhìn thấy tên người gọi đến, buột miệng:

“Tên Vương tổng này sao lắm chuyện thế? Cứ làm phiền anh mãi.”

Ánh mắt Trì Thái An thoáng tối sầm, vừa đối phó với cuộc điện thoại, vừa nói với tôi:

“Cút ngay.”

Lập tức, tôi vừa ấm ức vừa giận, mặc quần lót rồi khoác áo vào bỏ đi. Vừa xuống lầu, tôi đã thấy con nuôi của Trì Thái An, Trì Gia, đang chơi game.

Cậu ta ngậm một điếu thuốc, nghe thấy tiếng động của tôi thì quay khuôn mặt bad boy đẹp trai về phía tôi, cười tà:

“Ồ, dì ghẻ.”

Tên khốn này mới 19 tuổi, chỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi. Lần nào gặp cậu ta cũng trêu chọc tôi. Lần này tôi đang tức, nên cãi lại:

“Dì ghẻ cái gì, gọi ba nhỏ đi.”

Cậu ta đứng dậy, dập thuốc, vẻ cà lơ phất phơ nói:

“Dì ghẻ, để tôi đưa anh về nhé?”

Tôi lầm bầm đầy ác ý: “Không cần, tôi tự bắt taxi.”

Nhưng cậu ta lại nhanh chóng ghé sát vào tai tôi, nói:

“Anh nói gì, tôi nghe không rõ… Vừa nãy anh rên to lắm mà?”

“Cậu… cậu…”

“Đừng nói nhảm nữa, bố tôi bảo tôi đưa anh về. Đi thôi.”

Cậu ta khoác vai tôi, tôi vừa chửi thề vừa lên xe của cậu ta.

Trì Thái An đặt cho Trì Gia cái tên này, rõ ràng là muốn cậu ta cần kiệm lo cho gia đình, kết quả Trì Gia lại mua một chiếc Lamborghini.

Chiếc xe màu vàng này ồn ào khủng khiếp, vậy mà cậu ta cứ thích mở mui. Tôi mắc chứng sợ xã hội, nên nhắm mắt suốt cả quãng đường.

 

back top