Chương 29: Hệ Thống Bất Lực, Cốt Truyện Nguy Hiểm
Một nữ sinh chống ô màu hồng, chạy chậm vào dưới bóng cây, dò hỏi người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất: “Cái đó, học trưởng, xin hỏi có thể thêm phương thức liên lạc không? Em là Omega.”
“Không được, tôi là giáo viên dạy thay.”
Nữ sinh không lường trước được, nhỏ giọng nói câu ngại ngùng rồi chạy đi.
Giang Triều Dương nhìn thời gian, giờ này đúng là tan học, sao không thấy Bạc Trớ đâu.
Đang lúc suy tư, bả vai bỗng nhiên nặng trĩu. Hắn nghiêng đầu nhìn lại, Slime đang đậu trên vai hắn. Giang Triều Dương hỏi: “Bạc Trớ đâu?”
“Ở đằng kia.” Lâm Uyên nói.
Giang Triều Dương nhìn theo ánh mắt hắn, hơi thở thanh xuân ập vào mặt. Hình ảnh cực kỳ giống những cảnh quay mỹ miều trong phim học đường. Đôi mắt nữ sinh sáng rực, nói điều gì đó với Bạc Trớ đối diện.
Giang Triều Dương xem đến khóe miệng không nhịn được nhếch lên, “Không chừng Bạc Trớ hôm nay có thể thoát ế.”
Lâm Uyên: “Cũng không.”
Chỉ thấy Bạc Trớ lẳng lặng lắng nghe, trên mặt vẫn không chút gợn sóng. Dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của nữ sinh —
Bạc Trớ lắc đầu.
Giang Triều Dương không nhịn được phàn nàn: “Đúng là độc thân bằng thực lực, thật là một cô gái xinh đẹp.”
Hắn nhéo nhéo Lâm Uyên hỏi: “Anh nhớ mày nói năng lượng giá trị không đủ, không thể biến thành hình thái người đúng không? Cần làm gì để thu hoạch năng lượng giá trị?”
“Cần hảo cảm độ của nhân vật công lược, tích góp đến một mức nhất định thì tôi có thể hóa thành hình thái người.” Giọng Lâm Uyên thoạt đầu vui vẻ nhưng sau đó lại than thở: “Nhưng có lẽ cả đời đều là cơ thể này.”
“Thật ra anh thấy mày dáng vẻ này cũng rất đáng yêu.” Giang Triều Dương vươn ngón tay chọc chọc cơ thể hắn, “Rất giống keo tạo bọt.”
Lâm Uyên tức giận phồng lên một chút: “Anh lẽ nào không muốn nhìn tôi hình thái người sao? Tôi thực sự rất đẹp trai.”
“Có thể đẹp trai đến mức nào?”
“Hơn tất cả nhân vật công lược.”
Giang Triều Dương hơi mở to mắt, “Thật hay giả? Mày không phải đang nói khoác đấy chứ?”
Lâm Uyên: “Không có, nếu xét theo thẩm mỹ của tôi.”
“Các người đang nói chuyện gì?”
Giọng nói thình lình từ phía sau truyền đến. Giang Triều Dương đứng dậy quay đầu lại, Bạc Trớ đang đứng sau lưng hắn.
“Không có gì.” Giang Triều Dương thuần thục ôm lấy vai hắn. Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Bạc Trớ hỏi: “Sao anh cảm thấy em rắn chắc hơn một chút?”
Bạc Trớ không nói chuyện. Giang Triều Dương đoán là hắn ngượng, xoa xoa tóc hắn nói: “Đi thôi, đưa em về nhà.”
Lâm Uyên im lặng đi theo phía sau hai người.
Về đến nhà Bạc Trớ, Giang Triều Dương chủ động bày tỏ ý muốn trổ tài nấu nướng. Hắn mượn bếp, một tràng tiếng loảng xoảng vang lên. Lâm Uyên đều nghi ngờ hắn có phải đang khua chiêng gõ trống không.
Bạc Trớ đi qua xem nồi, trên mặt hiếm thấy xuất hiện vẻ bất đắc dĩ.
“Em làm, anh ra ngồi đi.” Bạc Trớ lấy cái vá trong tay hắn đi.
Lâm Uyên cũng thò đầu vào nhìn, buột miệng thốt ra là: “Đây là phân sao?”
Giang Triều Dương bạo lực nhéo Lâm Uyên, “Mày có biết ăn nói không? Nhìn xem người ta Bạc Trớ lễ phép biết bao.”
Lâm Uyên thoát khỏi tay hắn: “Vậy bình thường anh toàn tự mình nấu cơm à?”
Giang Triều Dương lắc đầu, “Thường là gọi cơm hộp hoặc đi ra ngoài ăn.”
Lâm Uyên: “... Anh xem anh còn không ăn đồ mình làm.”
Giang Triều Dương ho khan một tiếng. Hắn lén nhìn Bạc Trớ đang bận rộn trong bếp, sau đó đi đến ban công, móc tay với Lâm Uyên, ánh mắt ra hiệu hắn qua đây.
Lâm Uyên im ắng bay qua.
Giang Triều Dương hạ giọng hỏi: “Nhân vật công lược sẽ xuất hiện tình huống tử vong ngoài ý muốn không?”
“Sẽ không.”
Giang Triều Dương nhẹ nhõm, lại hỏi: “Nhân vật thiết lập của Tang Trì Ưu, là do ảnh hưởng của thuốc nên thường xuyên ngủ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sẽ xuất hiện tình huống vài ngày không tỉnh lại không?”
“? Sẽ không a.”
Giang Triều Dương nhíu mày hỏi: “Nhưng Tang Trì Ưu vẫn luôn ngủ mà không tỉnh lại.”
Lâm Uyên sửng sốt tại chỗ giữa không trung. Một người một hệ thống mắt to trừng mắt nhỏ. Giang Triều Dương quét mắt xem Bạc Trớ có chú ý bên này không, “Vậy rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Một lát sau, Lâm Uyên mới nói: “Tôi đã nói trước đây, không đi tuyến 1v1 thì cốt truyện sẽ tự động đi theo hướng NP (Đa nhân).”
Hắn dừng lại, tiếp tục nói: “Tuyến của Tang Trì Ưu ban đầu là cần Bạc Trớ đi cứu, nhưng hắn không nguyện ý công lược nhân vật, nên Tang Trì Ưu mới vẫn chưa tỉnh lại.”
Giang Triều Dương bị nghẹn lại.
Những điều này bản thân đã liên quan đến cốt truyện, không thể coi là tử vong ngoài ý muốn.
Bạc Trớ không theo cốt truyện thì tương đương với thiếu hụt nhân vật quan trọng, Tang Trì Ưu chắc chắn sẽ gặp chuyện.
“Hay là nói cho Bạc Trớ đi, những chuyện này không thể để anh gánh vác.” Lâm Uyên đang định bay về phía Bạc Trớ, lại bị Giang Triều Dương túm lại.
“Hắn không có nghĩa vụ làm những chuyện đó.” Giang Triều Dương nghiêm túc nhắc nhở: “Mày quên hắn vốn dĩ bị buộc vào cuốn sách này sao?”
“Nhưng anh cũng không có nghĩa vụ giúp hắn.”
Lâm Uyên tức giận đến mức sắp nổ tung tại chỗ, “Vậy còn anh? Anh có nghĩ đến chính bản thân mình không?”
Giang Triều Dương: “Vấn đề là Tang Trì Ưu mà không tỉnh lại thì chết không xa, hắn chết thì anh cũng sẽ chết. Cuốn sách này coi như chấm dứt rồi.”
“Các người đang nói chuyện gì?”
Bạc Trớ vừa từ bếp ra đặt mâm đồ ăn lên bàn. Giang Triều Dương thần sắc tự nhiên đi qua, lập tức ngồi xuống. Hắn liếc nhìn đồ ăn trên bàn, nhất thời trầm mặc.
Hắn quên mất Bạc Trớ gần như lớn lên trong bệnh viện từ nhỏ, phỏng chừng cũng không nấu cơm bao giờ.
Lâm Uyên: “Bạc...”
Giang Triều Dương liếc mắt sắc như dao qua.
Lâm Uyên: “...”
Giang Triều Dương đứng dậy, “Chúng ta ra ngoài ăn đi. Em không phải sắp nghỉ sao? Anh tiện thể dẫn em ra ngoài chơi.”
Bỗng nhiên, Bạc Trớ kéo tay hắn lại.
Giang Triều Dương bất ngờ quay đầu lại. Bạc Trớ buông tay hắn ra, “Anh đi theo em.”
Giang Triều Dương lại lần nữa liếc mắt ra hiệu cho Lâm Uyên, rồi đi theo Bạc Trớ vào phòng. Đối phương lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen từ ngăn kéo, đưa cho hắn.
Giang Triều Dương sửng sốt một chút, “Cho anh?”
Bạc Trớ khẽ gật đầu.
Giang Triều Dương nhận lấy mở ra. Chiếc hộp là một chiếc đồng hồ màu xám bạc, chất liệu sáng bóng, mặt đồng hồ được trang trí thiết kế hình mặt trời.
Bạc Trớ lẳng lặng nhìn biểu cảm của hắn. Giây tiếp theo cơ thể liền được ôm lấy.
Giang Triều Dương có thể cảm nhận được cơ thể đối phương căng cứng lên. Anh giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: “Cảm ơn, anh rất thích.”
Giang Triều Dương đeo đồng hồ vào cổ tay, kéo Bạc Trớ đi ra ngoài, “Đi ra ngoài ăn cơm thôi, anh mời.”