Chương 28: Tôi Là Đứa Trẻ Ngoan Ngoãn Nghe Lời
Giang Triều Dương đang đợi đèn xanh đèn đỏ thì nhận được một cuộc điện thoại, hắn không chút suy nghĩ liền bắt máy.
“Triều Dương à, có thể giúp chị một việc gấp không?”
Giang Triều Dương không cần đoán cũng biết ý chỉ là gì, hắn đã quen rồi: “Địa chỉ gửi cho em.”
“Được, em qua chỗ chị trước để thay trang phục.”
Mưa đã tạnh.
Giang Triều Dương ra khỏi thang máy, Nhậm Thư Trân lập tức nhào tới ôm cổ hắn, cười hì hì nói: “Vẫn là em tốt nhất, nếu không có em thì chị biết làm sao đây.”
“Bớt ba hoa.” Giang Triều Dương bảo cô buông tay, nhận lấy quần áo trợ lý đưa tới rồi đi vào phòng thử đồ thay.
Khi Nhậm Thư Trân tham gia các loại hoạt động và giao tiếp xã hội, thỉnh thoảng sẽ dẫn theo bạn nam đi cùng. Không vì nguyên nhân gì khác, thuần túy là chán ghét đàn ông khác xáp lại gần, nên Giang Triều Dương liền làm công cụ người giúp cô chắn những đóa hoa thối nát.
Giang Triều Dương cũng không bận tâm làm những việc này, bởi vì Nhậm Thư Trân luôn đối xử với hắn rất tốt, cung cấp không ít sự giúp đỡ, dù sao cũng là bạn bè chơi cùng từ nhỏ đến lớn.
Nhậm Thư Trân nhìn Giang Triều Dương bước ra từ phòng thử đồ, hài lòng gật đầu, “Vẫn là soái như thường lệ.”
Giang Triều Dương cười, “Lần này lại là thương hội sao?”
Nhậm Thư Trân gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì đó, bất mãn bĩu môi, “Thật ra vốn định đi cùng vị họ Tang kia, muốn nói chuyện hợp tác với hắn.”
“Tang Trì Ưu sao?” Giang Triều Dương hỏi.
“Đúng vậy, kết quả trợ lý hắn bảo chị hắn còn chưa tỉnh! Mẹ nó sao còn ngủ nữa!” Nhậm Thư Trân bực bội đập tay xuống bàn.
Nói xong nàng khựng lại, nghi hoặc nói: “Em cũng quen hắn à?”
“Cũng coi là vậy.”
Nhậm Thư Trân thở dài, “Nói thật hắn cũng không dễ dàng, bị buộc trở thành Cấp S còn phải mang theo tác dụng phụ cả đời. Nghe nói hắn đã vài ngày không tỉnh rồi.”
Thần sắc Giang Triều Dương ngưng lại, “... Vài ngày không tỉnh lại?”
“Chắc vậy, vì bên chị sốt ruột nói chuyện hợp tác, nên cứ hỏi hắn khi nào tới, trợ lý hắn trả lời là vẫn đang ngủ.”
Giang Triều Dương nhíu mày.
Ngủ nhiều ngày như vậy không lẽ là không tỉnh lại luôn?
Nghĩ đến đây Giang Triều Dương lại dập tắt ý niệm. Nhân vật công lược làm sao có thể xảy ra tai nạn tử vong được.
“Đi thôi.” Nhậm Thư Trân khoác tay hắn.
Tới thương hội.
Giang Triều Dương vừa đi được vài bước, một giọng nói quen thuộc liền truyền đến từ bên cạnh.
Giang Triều Dương và Nhậm Thư Trân đồng thời nhìn qua. Võ Tái Sinh lễ phép chào hỏi hai người, sau đó quay đầu đi trao đổi với những tiền bối giàu kinh nghiệm kia.
Giang Triều Dương có chút bất ngờ, thỉnh thoảng quan sát tình hình bên Võ Tái Sinh.
Từ xa không nghe rõ đang nói gì, bất quá nhìn vẻ thành thạo của Võ Tái Sinh có thể thấy mọi chuyện dường như rất thuận lợi.
Nhậm Thư Trân thấy mắt hắn thỉnh thoảng nhìn về phía bên kia, nhỏ giọng nói: “Tái Sinh thật ra rất thông minh, đối phó với những lão làng kia chính là nắm chắc trong tay.”
“... Xem ra là anh đã quá thành kiến với nó.” Giang Triều Dương bất đắc dĩ nói.
Quả thực quá nghiệt ngã, trước đây sao lại là bộ dạng đó.
“Tái Sinh có thể ứng đối trầm ổn như vậy, vẫn là do cha nó một tay bồi dưỡng ra, dù sao cũng là người thừa kế duy nhất.” Nhậm Thư Trân nói.
“Vậy cái nào mới là bộ dạng thật của nó?” Giang Triều Dương hỏi.
“Lúc khóc.”
Giang Triều Dương khựng lại.
Nhậm Thư Trân có chút không đành lòng nói: “Tái Sinh có đôi khi giống một tên vô lại vô lý, có khi lại bình tĩnh ngoan ngoãn bất thường, nhưng bản chất hắn vẫn là một đứa trẻ yếu ớt mẫn cảm.”
Giang Triều Dương trầm mặc.
Gia đình là nguyên nhân chủ yếu, nếu mẹ Võ Tái Sinh không bức điên hắn, hắn sẽ không biến thành bộ dạng này.
— Ban đêm.
“Không còn sớm nữa chị phải về rồi, còn có công việc chờ chị giải quyết.” Nhậm Thư Trân nhìn giờ trên điện thoại, vội vã đi xuống tầng hầm.
Trước khi lên xe cô vẫy Võ Tái Sinh: “Có muốn đi cùng chị không Tái Sinh? Chị đưa em về.”
Võ Tái Sinh quét mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Dương ca đi đâu?”
“Ở phía sau em.” Nhậm Thư Trân nói.
Võ Tái Sinh vừa quay đầu lại, đầu liền bị nhẹ nhàng xoa một cái. Giang Triều Dương thu tay về nói: “Trân tỷ không có thời gian đưa em đi ăn cơm, muốn đi ăn cùng anh không?”
Võ Tái Sinh khựng lại, tiếp theo lộ ra nụ cười: “Được ạ.”
Nhậm Thư Trân thấy cảnh tượng này có chút kinh ngạc.
Giang Triều Dương dẫn Võ Tái Sinh lên xe. Đang còn tự hỏi đi đâu ăn, thì Nhậm Thư Trân gửi đến một địa chỉ và một tin nhắn.
Nhậm Thư Trân: 【 Chị đã đặt chỗ rồi, các em cứ qua đó ăn thôi, không cần trả tiền. 】
Giang Triều Dương: 【 Trân tỷ đủ hào phóng. 】
Chiếc xe đang đi trên đường, Võ Tái Sinh im lặng ngồi ở ghế sau. Giang Triều Dương nhìn qua kính trong xe thấy hắn đang nhìn ra ngoài xe, trên mặt không có biểu cảm gì.
Đi ngang qua một ngã tư, Võ Tái Sinh đột nhiên hỏi: “Dương ca đang thương hại em sao?”
“Không có.”
“Trân tỷ nói chuyện của em với anh đúng không?”
“Cô ấy chỉ nói cho anh tình trạng bản thân của em.”
Ngụ ý là Nhậm Thư Trân không nói chuyện gia đình của Võ Tái Sinh cho hắn, mặc dù Giang Triều Dương đã biết từ lâu.
Võ Tái Sinh hỏi: “Vậy Dương ca sẽ thấy em đáng sợ sao?”
Giọng nói vừa dứt, trong xe rơi vào một khoảng yên tĩnh.
Võ Tái Sinh không chờ được câu trả lời, mi mắt từ từ rủ xuống. Ánh đèn ngoài cửa sổ xe lướt nhanh qua, đánh những bóng râm lốm đốm trên mặt nghiêng của hắn, trông đặc biệt yếu ớt.
Bỗng nhiên, một vật thể là giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ rơi xuống người Võ Tái Sinh. Hắn ngây người ra.
Võ Tái Sinh ngẩng đầu. Giang Triều Dương vẫn chăm chú nhìn về phía trước:
“Anh chỉ cho đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời ăn kẹo.”
Giang Triều Dương phanh xe chờ đèn xanh đèn đỏ. Hắn nghe thấy tiếng mở giấy gói kẹo.
Ngay khi đèn xanh sáng, Võ Tái Sinh nói: “Dương ca, anh có thể dừng xe ở khu rửa xe tự phục vụ phía trước không?”
“Sao vậy?”
“Em muốn đi tranh thủ vào toilet.”
Giang Triều Dương đáp lời, dừng xe ở khu rửa xe tự phục vụ. Võ Tái Sinh xuống xe. Giang Triều Dương móc điện thoại ra bắt đầu lướt video.
Võ Tái Sinh nhấc chân, nhưng không đi về phía toilet, mà đi về phía sau chiếc xe, thậm chí là đi vòng.
Một chiếc xe hơi màu đen đã tắt máy đậu ở cách đó không xa. Một người đàn ông trong xe đang điều chỉnh tai nghe, “Mục tiêu đã rời đi, chúng ta có thể hành động...”
“Cộc cộc ——”
Cửa sổ xe bị gõ. Người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua.
Võ Tái Sinh hơi cong lưng, mặt áp sát cửa sổ xe. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt lại sáng đến kinh người. Khóe miệng hắn từ từ kéo lên.
Vài người trong xe chưa kịp phản ứng, một tiếng kính vỡ chói tai đột ngột vang lên.
Võ Tái Sinh đấm vỡ cửa sổ xe. Kính cường lực như giấy bị đâm thủng dễ dàng. Mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn văng khắp nơi, ào ạt rơi vào trong xe.
Võ Tái Sinh trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Pheromone khủng bố lập tức khuếch tán trong xe.
Hắn hơi nghiêng đầu, tiếng nhai kẹo vang lên:
“Tôi không thích có người quấy rầy Dương ca lắm.”
Giang Triều Dương nhìn về phía nhà vệ sinh, không có một bóng người. Hắn nhíu mày, đẩy cửa xe xuống xe, đang định gọi điện thoại cho Võ Tái Sinh, thì từ xa anh thấy một bóng người đi tới.
Điện thoại Giang Triều Dương rơi khỏi tay.
Trên khuôn mặt tinh xảo của thanh niên kia bắn đầy vết máu. Trên tay trái rủ bên người là một vết thương sâu hoắm, máu tươi không ngừng trào ra, từng giọt rơi xuống đất theo đầu ngón tay.
Trên mặt thanh niên lại mang theo nụ cười ngoan ngoãn, đi về phía Giang Triều Dương.
Giang Triều Dương vài bước vọt tới trước mặt hắn, tay dừng lại giữa không trung không biết nên chạm vào đâu, “Sao lại thế này? Tại sao trên người đều là máu, ai bắt nạt em?”
“Không phải máu của em, anh xem.” Võ Tái Sinh lau vết máu trên mặt, “Chỉ là có người theo dõi chúng ta, nên em đi xử lý một chút.”
Giang Triều Dương nắm lấy cánh tay bị thương của hắn, vết thương đã bị rách toạc. Võ Tái Sinh nhìn vẻ mặt căng thẳng của Giang Triều Dương, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
“Không sao, em không đau.”
“Sao có thể không đau? Nhanh đi bệnh viện với anh.” Giang Triều Dương kéo cổ tay hắn, nhưng Võ Tái Sinh vẫn đứng yên tại chỗ không động, ngược lại chế trụ tay anh.
“Pheromone Phụ Hình của em là dạng gây tê, nên em không cảm thấy đau.”
“Nhưng mà...”
“Dương ca.” Võ Tái Sinh cắt lời hắn.
Giang Triều Dương khựng lại, chỉ thấy Võ Tái Sinh rủ mắt nhìn chăm chú vào hắn. Nụ cười lạnh băng không có chút hơi ấm nào, nhưng giọng nói lại mang theo nghi vấn ngây thơ:
“Em là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời sao?”