BỊ CẢ NHÀ XEM LÀ PHẾ VẬT, TÔI LIÊN THỦ VỚI ÔNG TRÙM NAM THÀNH QUẬT KHỞI

Chương 5

Dự án trường đua lập tức được khởi động.

Tôi gần như sống luôn ở Tây Ổ.

Thỉnh thoảng, tôi sẽ thấy xe của Tùy Yến đậu ở khu nhà tạm.

Hắn không xuống xe, chỉ đỗ trong bóng râm.

Cửa sổ hạ xuống một nửa, ánh đỏ của đầu t.h.u.ố.c lá lập lòe.

Giống như một con sói cô độc đang tuần tra lãnh địa của mình.

Trường đua vừa lát xong mặt đường cơ bản, Mạnh Lâm đến.

Mang theo một đống thuốc bổ, nói sợ tôi làm việc quá sức.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt không hề che giấu sự xót xa.

Nói qua nói lại, chủ đề lại chuyển sang Tùy Yến.

“Anh nghe nói, em hợp tác với Tùy Yến?”

“Người đó, quá nguy hiểm.”

“Hắn ăn người không nhả xương.”

“Em hợp tác với hắn, là mưu đồ với hổ.”

Tôi ngước nhìn anh ta.

“Anh ở Đông Xuyên chẳng phải cũng ngày ngày giao thiệp với hắn sao?”

Mạnh Lâm lắc đầu.

“Anh là bất đắc dĩ, việc làm ăn ở Đông Xuyên chằng chịt, không thể thiếu hắn, nhưng em hoàn toàn có thể rút lui.”

Tôi cười.

“Rút lui sang châu Phi đào mỏ sao?”

Giọng Mạnh Lâm gần như cấp bách.

“Anh có thể giúp em cầu xin cha, hoặc em đến Đông Xuyên giúp anh, anh sẽ cho em vị trí phó tổng—”

“Anh.”

Tôi dùng giọng điệu rất bình tĩnh cắt ngang anh ta.

“Có phải anh rất sợ em làm cho Tây Ổ phát triển lên không?”

Anh ta nghẹt thở, nhìn tôi với vẻ không thể tin được.

“Anh luôn đè đầu em, là người thừa kế được nhà họ Mạnh công nhận.”

“Một đứa em trai phế vật như em, vùng vẫy trong cái đầm lầy Tây Ổ này, rốt cuộc đã cản trở anh điều gì?”

Mãi lâu sau, Mạnh Lâm mới từ từ mở lời.

“Anh chỉ sợ cuối cùng em sẽ bị loại người như Tùy Yến gặm đến không còn một mảnh xương.”

Tôi cười khẽ một tiếng.

Trước đây Mạnh Lâm nói những lời này có lẽ tôi sẽ tin.

Nhưng đó là vì tôi chưa từng giao thiệp với Tùy Yến.

Tôi nói với Mạnh Lâm.

“Anh, trường đua là dự án của em, em sẽ không buông tay.”

“Tùy Yến nguy hiểm, nhưng ít nhất hắn rõ ràng về giá cả.”

Dứt lời, ánh mắt của Mạnh Lâm hoàn toàn trầm xuống.

Sau đó, anh ta không nói một lời quay lưng rời đi.

Bóng lưng vẫn cao ráo, nhưng toát ra một vẻ lạnh lẽo.

Tiểu Mã rụt rè lại gần, thì thầm:

“Anh Kỳ, hình như Lâm thiếu gia giận rồi…”

Tôi nhéo nhéo thái dương.

“Mặc kệ anh ta.”

 

 

back top