Cằm bị véo đau nhói.
Nhưng tôi không né tránh.
“Chỉ dựa vào việc tôi là tên phế vật nổi tiếng nhất Nam Thành.”
“Anh cây to đón gió lớn, hợp tác với tôi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi là lá chắn tốt nhất.”
“Tôi ra đất, cũng ra cả mạng.”
“Anh chỉ ra tiền, ngồi chơi hưởng lợi.”
Động tác của Tùy Yến khựng lại.
Không khí trở nên yên tĩnh.
Bỗng nhiên, hắn buông tôi ra, lùi lại một bước, dựa lại vào xe.
Hắn mân mê điếu thuốc tôi vừa hút, kẹp nó giữa ngón tay.
Cho đến khi tàn lửa tự tắt, hắn mới lên tiếng đưa ra mức giá của mình.
“Lợi nhuận, tôi năm cậu năm.”
“Được.”
Tùy Yến xoay người mở cửa xe, ngồi vào.
Cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt hoàn hảo không tì vết của hắn ẩn hiện trong bóng tối.
Tôi lười biếng phẩy tay.
“Hợp tác vui vẻ.”
Chiếc Bentley đen phóng đi mất hút.
Tôi dựa vào cột đèn đường lạnh lẽo, thở dài một hơi.
Điện thoại trong túi rung lên, là Mạnh Lâm.
Tôi trượt màn hình nghe máy, giọng nói ôn hòa của anh ta truyền qua ống nghe.
“A Kỳ, muộn thế này còn chưa về nhà? Em đang ở đâu?”
Có lẽ anh ta lại đến Tây Ổ tìm tôi.
“Em có chút việc bên ngoài, anh.”
“Vậy thì, A Kỳ—”
“Anh.”
Anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã cắt ngang.
“Họ đang đợi em, em cúp máy trước đây.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn cảnh đêm Đông Xuyên có chút mơ hồ.
Theo lý mà nói, mối quan hệ giữa tôi và Mạnh Lâm phải là đối đầu gay gắt.
Một núi không thể có hai hổ.
Cho dù con hổ là tôi đây không có sức mạnh gì, anh ta cũng nên mong tôi sụp đổ càng nhanh càng tốt.
Huống chi Mạnh Lâm là con hổ vô danh được Mạnh Chấn nhặt về từ một ngọn núi nào đó, không hề có chút m.á.u mủ nào với tôi.
Tôi đã nghĩ Mạnh Lâm sẽ dè chừng tôi, thậm chí còn từng tưởng tượng mình sẽ bị anh ta ám sát.
Nhưng thực tế, Mạnh Lâm đối xử với tôi rất tốt.
Ít nhất là vẻ ngoài rất tốt.