Tối hôm đó, tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Bùi Cảnh Hoài là đứa trẻ được ông nội tôi nhận nuôi.
Tuy tôi gọi anh là chú nhỏ.
Nhưng thực ra anh chỉ lớn hơn tôi bảy tuổi.
Sau khi học thẳng lên cả Thạc sĩ và Tiến sĩ, anh đã tự lập gây dựng sự nghiệp, đến nay đã là một tân quý trong giới thương mại.
Bên ngoài là tổng tài lạnh lùng hô mưa gọi gió.
Nhưng đối với tôi lại vô cùng dịu dàng, gần như bao dung mọi thứ của tôi.
Chỉ có một điểm không tốt, đó là luôn không cho tôi hẹn hò.
"Alpha 'thơm A thối O' đều chẳng phải thứ tốt lành gì, thích nhất là lừa gạt những Beta đơn thuần giàu có như em."
Thế nhưng...
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen trong tay rất lâu.
Cân nhắc một lúc, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định.
Lập tức đứng dậy ra khỏi giường đi tìm Bùi Cảnh Hoài.
Nhưng khi tôi đi đến phòng bên cạnh, còn chưa kịp đẩy cửa vào.
Thì đã nghe thấy một tiếng thở dốc khó nén.
"Chú nhỏ!"
Tôi lo lắng anh xảy ra chuyện.
Không nói hai lời xông thẳng vào.
"Tiểu Tuyên?"
"Đừng bật đèn!"
Muộn rồi.
Tách một tiếng, đèn chùm pha lê chiếu sáng cả căn phòng ngủ như ban ngày.
Bùi Cảnh Hoài dựa vào đầu giường, hơi nheo mắt lại.
Mặc dù anh đã nhanh chóng kéo chăn lên che kín người.
Nhưng tôi mắt tinh vẫn phát hiện ra chiếc áo phông đen ngắn tay đang lồng ở trên "củ khoai tây".
Hơi quen mắt.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Bùi Cảnh Hoài hắng giọng một tiếng.
Nhưng lời nói ra vẫn mang theo sự khàn khàn gợi cảm.
"Mười hai giờ rồi còn chưa ngủ, có phải gặp ác mộng không?"
Tai tôi nóng bừng lên khi nghe thấy.
Ánh mắt đảo loạn xạ, hoàn toàn không dám nhìn cái "lều" lớn đang nhô lên kia.
"Không, không có."
"Em đến là muốn nhờ chú nhỏ giúp em tìm một Alpha chất lượng, đáng tin cậy, để sau khi em thụ thai thì sẽ 'bỏ cha giữ con'."