BETA ĐI XEM MẮT, BỊ ALPHA NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH

Chương 13

"Trình Cù, anh đừng ngủ, anh nhìn tôi, đừng ngủ được không?"

"Anh nhất định sẽ không sao đâu, anh nhất định sẽ không sao đâu."

Tôi chạy theo chiếc xe đẩy vào phòng phẫu thuật, thần kinh căng thẳng đến mức sắp đứt lìa.

Bụng Trình Cù cắm con d.a.o nhọn, quần áo đã bị m.á.u nhuộm đỏ.

Hắn mặt mày trắng bệch, nắm chặt cổ tay tôi.

"Tống Dật... Nếu tôi thực sự không sống nổi nữa, thì di nguyện của tôi là..."

Giọng hắn yếu ớt.

Tôi nghiêng người hết sức để lắng nghe.

"Anh nói gì cơ?"

"Danh phận..."

Cái tên ngốc này!

Lúc nào rồi còn nghĩ đến chuyện này!

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, giọng run rẩy không thành tiếng: "Anh sống cho tốt, anh sống thì tôi sẽ đồng ý tất cả mọi thứ với anh."

Một tiếng rầm nặng nề, cửa phòng phẫu thuật đóng lại.

Tôi đứng tại chỗ rất lâu, lâu đến mức chân không còn cảm giác, mới ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, vùi đầu sâu vào khuỷu tay.

Y tá bưng khay đi tới: "Bác sĩ Tống, vết thương của anh... cũng nên xử lý đi."

Tôi ngẩng đầu lên, sờ vào cổ.

Trên vết thương nông bị cứa vẫn còn vệt m.á.u chưa khô.

Tôi nhắm mắt lại, hai giây sau lại mở ra.

"Cứ để đó, tôi tự xử lý."

 

back top