Sau trận bóng rổ, câu lạc bộ của Tần Phóng tổ chức tiệc liên hoan.
Nói là liên hoan, thực ra là một đám nam sinh thừa năng lượng tìm chỗ nhậu nhẹt c.h.é.m gió.
Ban đầu tôi không muốn đi.
Nhưng Tần Phóng cứ kéo tôi đi bằng được, nói tôi là 'người nhà', phải có mặt.
Hai chữ 'người nhà' cậu ta nói ra rất đường hoàng, tôi nghe thì giật mình thon thót.
Tôi cuối cùng vẫn bị cậu ta lôi kéo đi bằng được.
Trong quán thịt nướng ồn ào.
Tần Phóng là chủ tịch câu lạc bộ, đương nhiên trở thành mục tiêu chính bị mọi người chuốc rượu.
Cậu ta uống tốt, ai mời cũng không từ chối, cứ ly này đến ly khác tu vào.
Một lát sau, mắt cậu ta đã hơi đỏ.
Tôi ngồi cạnh Tần Phóng, lẳng lặng đưa nước cho cậu ta, gắp thức ăn, hệt như một bà mẹ tận tụy.
Giữa chừng, cô đội trưởng đội cổ vũ kia cũng đến.
Vừa đến nơi, cô ấy đã đi thẳng về phía bàn chúng tôi với mục tiêu rõ ràng.
「Tần Phóng, tôi ngồi đây được không?」
Cô ấy má hơi hồng chỉ vào chỗ trống bên kia của Tần Phóng, ánh mắt đầy mong đợi.
Mấy nam sinh xung quanh bắt đầu hò hét.
「Ồ~ Chị dâu đến rồi!」
「Ngồi đi ngồi đi, phải ngồi chứ!」
Tần Phóng uống hơi nhiều, phản ứng chậm nửa nhịp.
Cậu ta nheo mắt nhìn cô gái, rồi lại quay đầu nhìn tôi.
Sau đó, cậu ta đột nhiên cười lớn, một tay ôm lấy vai tôi, kéo tôi vào lòng.
「Ngồi gì mà ngồi? Không thấy vợ tôi ở đây à?」
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi và Tần Phóng.
Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay Tần Phóng, giải thích với mọi người:
「Thằng ngốc này say rồi.」
Nhưng cậu ta lại ôm chặt hơn.
「Lâm Dương, vợ tôi.」
「Chúng mày đứa nào cũng đừng hòng cướp đi.」
Tiếng hò hét xung quanh càng lúc càng lớn.
Họ đều nghĩ, Tần Phóng say rồi đang nói đùa.
Nhưng tim tôi đã hoàn toàn rối loạn.
Lỡ như Tần Phóng không nói đùa thì sao?
Lỡ như cậu ta cũng thích tôi thì sao?
Thôi, không có lỡ như đâu.