BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI LÚC NÀO CŨNG KHÓ THỞ

Chap 20

Chương 20: Chương 10.000 Chữ

 

“Chính là... Triệu Liên Khê... Hắn, hắn gần đây rất bận.”

Nhậm Thanh Xa vỗ vỗ ngực, hắn vừa thay quần áo vừa đáp lời: “Bận sao? Tớ cảm thấy cũng ổn.”

“Gần đây anh cả có một cái dự án hợp tác với Triệu Liên Khê, còn đang giai đoạn chuẩn bị, qua một đoạn thời gian liền phải bận lên rồi.”

Nhậm Thanh Xa bừng tỉnh. Dù sao hắn đều không sao cả: “Tớ đều được, tớ đi tắm trước đây.”

“Được.”

Nghe thấy cửa phòng tắm "cạch" một tiếng đóng lại, tim Bùi An Ninh đập thình thịch. Vừa rồi câu nói kích động kia làm chính hắn giật mình, ngón tay click mở màn hình điện thoại lại lẳng lặng chờ nó tắt đi. Bùi An Ninh tĩnh tọa chờ tim đập của mình bình phục.

Chắc là ổn rồi...

Bùi An Ninh vừa mới đứng dậy, ánh mắt quét đến cây bút máy trên bàn, ngực lại bắt đầu "bùm bùm"...


Sáng sớm hôm sau, Nhậm Thanh Xa đột nhiên bật dậy từ trên giường, hắn quay đầu nhìn Bùi An Ninh trên giường đối diện: “Bùi An Ninh! Dậy mau!”

Bùi An Ninh vừa mới mở mắt bị giọng nói của Nhậm Thanh Xa giật mình, lập tức tỉnh táo: “Mấy giờ rồi?”

“8 giờ 10 phút!”

Hôm nay bọn họ 8 giờ rưỡi có tiết, đi xe đạp điện qua đó còn phải mười phút.

Hai người lập tức xuống giường rửa mặt. Nhậm Thanh Xa dẫn đầu xông vào phòng vệ sinh. Bùi An Ninh thay quần áo xong ngồi ở trên ghế tỉnh táo đầu óc. Tối hôm qua hắn vừa nhắm mắt trong đầu đều là cây bút máy kia, chờ cuối cùng rốt cuộc nghênh đón chút buồn ngủ, hắn đột nhiên lại nghĩ đến giấc mộng đêm đó.

Chờ ngủ đã là 3, 4 giờ rồi.

Năm phút rửa mặt xong, hai người nhanh chóng lao ra khỏi cửa. Lúc này trên đường cũng chưa có ai, Nhậm Thanh Xa ở trong phạm vi tốc độ giới hạn vặn ga đến lớn nhất, nhưng tới khu dạy học thì lại không có chỗ để xe.

“Trời ơi!”

“Bên này!”

Tăng tốc không ngừng, cuối cùng vẫn bị muộn. Hai người từ lầu một xông lên lầu bốn chạy đến mồ hôi đầy đầu. Giáo viên dạy môn này là một nữ giáo viên hơn bốn mươi tuổi, bà nhìn thấy hai người này thở hồng hộc dừng lại ở cửa, đột nhiên cười.

“Chào buổi sáng, hai vị.”

“Chào cô.”

Nhậm Thanh Xa liếm môi: “Chào buổi sáng, cô.”

Nữ giáo viên tóc xoăn bồng bềnh, bà khoác áo lông cừu cười rất hiền lành: “Hôm nay là tiết học cuối cùng của học kỳ này, cô cũng không tính toán làm gì các cậu. Vừa mới bước vào cô liền cảm thấy số lượng người không đúng, nhưng hôm nay không điểm danh, cô đang nói với họ này, hôm nay ai đến muộn người đó quét dọn vệ sinh.”

Phía dưới một trận cười vang. Nhậm Thanh Xa không cần nghĩ cũng biết mấy người kia đang có sắc mặt như thế nào, nhưng quét dọn vệ sinh thôi mà, hắn không ý kiến: “Không thành vấn đề, cô. Em quét rất sạch sẽ.”

Nữ giáo viên vui vẻ ra mặt: “Lời cam kết của cậu cô nhận lấy, vị soái ca này?”

Bùi An Ninh ngẩn ra: “Em lau rất sạch sẽ.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Nữ giáo viên cười to: “Được rồi, mau vào đi, hôm nay ôn trọng điểm.”

“Cảm ơn cô!”


Nửa tiết học đầu ôn trọng điểm, nửa tiết sau tự ôn tập. Tiếng chuông tan học đã lâu không vang lên vừa vang lên, giáo viên ở trên bục giảng gõ một cái vào bảng đen: “Hai ngày nữa thi làm bài tốt nhé, đừng mới năm nhất đã để cô vớt các cậu.”

“Vâng! Chúng em chào cô!”

Nữ giáo viên thong dong đứng dậy, dẫm giày cao gót nhỏ "lộc cộc" mà đi ra ngoài.

Các bạn học xung quanh từng người đứng dậy. Nhậm Thanh Xa và Bùi An Ninh không vội, dù sao hai người họ còn phải trực nhật. Nhậm Thanh Xa ngáp một cái quay đầu đi xem sổ ghi chép của Bùi An Ninh. Hắn tùy tiện dựa đầu vào vai Bùi An Ninh: “Chữ cậu quy củ như vậy, về sau đi bệnh viện thì làm sao bây giờ?”

Cơ thể Bùi An Ninh cứng đờ, suy nghĩ cặn kẽ sau hồi đáp hắn: “Vậy tớ tập luyện trước?”

Nhậm Thanh Xa đứng dậy cười to: “Không cần, về sau tớ liền đăng ký số khám của cậu, ít nhất còn có thể xem hiểu.”

Tề Nham không biết từ chỗ nào thoắn lại đây: “Bây giờ đều là máy in trực tiếp in ra rồi, đâu còn dùng viết tay. Nếu thật dùng viết tay tớ cũng không biết đánh vào bên trong kẻ địch bao nhiêu lần rồi.”

Nhậm Thanh Xa không phục: “Lần trước tớ đi bệnh viện liền cho tớ đơn thuốc viết tay.”

Lý Húc chậm rì rì khoác cặp sách từ bên kia đi tới: “Lão bác sĩ hả? Lần trước cậu đi xem đầu óc xem thế nào?”

Nhậm Thanh Xa lão thần khắp nơi, hắn cười thần bí: “Bác sĩ nói tớ thiên tư thông minh, chính là chỉ số thông minh quá cao CPU đại não xử lý quá nhanh hơi bị nóng.”

“Cút đi!”

Nhậm Thanh Xa ở bên này cùng bọn họ cãi cọ, không chú ý Bùi An Ninh tiện tay bỏ sách của hắn vào.

“Các cậu đi ăn cơm đi, tụi tớ dọn dẹp vệ sinh trước.”

“Được thôi, Húc ca, tớ chuồn!”

Thấy Tề Nham đáp lời lạnh nhạt như vậy, Nhậm Thanh Xa hừ lạnh: “Hai cậu đều không nói giúp đỡ à?”

“Giúp đỡ? Lúc này tớ còn không nhanh chóng chạy à.”

Bọn họ từng người lao ra khỏi phòng học, làm Nhậm Thanh Xa tức cười: “Cái đám người này a, cuối cùng vẫn phải là Thảo ca của tớ.” Nhậm Thanh Xa quay đầu, Bùi An Ninh đã đi ra sau phòng học lấy dụng cụ rồi: “Thảo ca?”

“Cậu quét đi, tớ lau là được.”

Bùi An Ninh không chịu: “Cậu hiện tại đều đã biết rồi sao? Tớ không có sức khỏe không tốt.”

Nhậm Thanh Xa nghẹn lời: “Là... Nhưng cậu này, ấn tượng sức khỏe không tốt của cậu với tớ quá sâu.”

Cái này không có cách nào ấn tượng không sâu, mới khai giảng liền gọi xe cứu thương. Phía sau liên tục chết rất nhiều lần, “Đây là sức chịu đựng tâm lý tớ mạnh đấy, đổi người khác sớm cùng cậu vào bệnh viện rồi.”

Bùi An Ninh một tay giật cây lau nhà về: “Cậu đối với tớ ấn tượng phải sửa.”

Nhậm Thanh Xa cầm cây chổi lảo đảo lắc lư: “Thôi được, tớ cố gắng.”


Nửa giờ sau, Nhậm Thanh Xa xách theo một cái túi rác thật lớn từ phía sau phòng học đi về phía trước: “Ngày thường không cảm thấy, hôm nay dọn dẹp một chút phát hiện lại có nhiều rác như vậy.”

Cho dù là hắn, một tay xách theo bao nylon cao nửa người cũng cảm thấy vất vả.

Bùi An Ninh đem cây lau nhà đặt lại đến phía sau phòng học, tiện tay tắt điều hòa: “Để ở cửa đi, chờ buổi chiều có cô lao công tới thu.”

“Tớ mang xuống là được, khá nặng. Bên trong có một đống chai nước uống dở.”

“Vẫn là để ở cửa đi, cô ấy có xe đẩy.”

Nhậm Thanh Xa sững sờ, sau đó bị sự ngu ngốc của mình chọc cười. Hắn cười có chút ngây ngốc: “Cũng đúng, tớ quên mất.”

Nhậm Thanh Xa buông rác xuống, hắn vừa ngẩng đầu. Bên ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào bắt đầu tuyết bay, bông tuyết không nhỏ, thành từng mảng từng mảng rơi xuống: “Tuyết đầu mùa năm nay lớn vậy!”

Bùi An Ninh sững sờ, hắn theo ánh mắt Nhậm Thanh Xa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừm, rơi được 10 phút rồi.” Lại đi hai bước đến bên cửa sổ, Bùi An Ninh trầm mặc: “Xe cậu...”

Nhậm Thanh Xa lập tức phản ứng lại: “Xe tớ!”

Buổi sáng từ lầu 1 chạy đến lầu 4, hiện tại lại từ lầu 4 chạy đến lầu 1. Giày ở trên tuyết giẫm một cái hố, Nhậm Thanh Xa vừa chạy ra một phút đỉnh đầu liền trắng xóa một mảnh. Hắn quay đầu vẫy tay với Bùi An Ninh phía sau: “Bên này!”

“Thảo ca, tớ nói với cậu. May mắn hôm nay tuyết rơi lớn, không thì tan chảy một chút xe sớm ướt rồi.”

Nhậm Thanh Xa duỗi tay quét loạn tuyết trên yên xe. Hắn sờ sờ đệm lạnh như băng. Cái đệm này là hắn tự mua, ngồi ấm áp hơn nhiều so với đệm da nguyên bản của xe đạp điện: “Không ướt!”

Bùi An Ninh cổ vũ, duỗi tay vỗ tay.

Hôm nay tuyết không nhỏ, Nhậm Thanh Xa nhướng mày: “Bây giờ khu phố ẩm thực người đông, hai ta đi mua chút đồ vui vẻ?”

“Đồ vui vẻ?”

Nhậm Thanh Xa quay người sải bước lên ghế xe: “Lên, lên xe.”

Lúc này cũng không thể chạy quá nhanh, lái không tốt hai người đều phải nằm sấp xuống: “Lạnh như vậy! Cũng may sắp nghỉ rồi, không thì đều phải mua thêm cái áo choàng chắn chân.”

Bùi An Ninh ở phía sau hắn cảm giác cũng ổn, phần lớn gió đều bị Nhậm Thanh Xa chặn lại. Bông tuyết từng mảnh từng mảnh đập vào mặt. Xe vừa từ một cái góc rẽ chạy qua, gió đột nhiên lớn, Bùi An Ninh bị áo phao căng phồng của Nhậm Thanh Xa tạt vào mặt.

“Trời ơi!”

Bùi An Ninh vội vàng duỗi tay kéo áo hắn lại, hắn nghiêng đầu má áp vào lưng Nhậm Thanh Xa, hét lớn: “Cậu vừa rồi không kéo khóa kéo?”

Nhậm Thanh Xa cười hì hì: “Quên mất, Thảo ca cậu ôm như vậy một lát đi, chúng ta sắp tới rồi.”

Ôm một lát?

Bị hắn vừa nói Bùi An Ninh mới phát hiện hai tay mình đang vòng trên eo Nhậm Thanh Xa, yết hầu khô khốc: “... Được.”

Lại một cái chuyển hướng, Nhậm Thanh Xa dừng xe ở cửa siêu thị cổng nam: “Tới rồi.”

“Tới siêu thị mua à?”

Nhậm Thanh Xa thần bí hề hề: “Vừa nhìn là biết cậu không thường dạo khu đồ chơi.”

Hắn không có việc gì dạo khu đồ chơi làm gì? Bùi An Ninh không lên tiếng, đi theo phía sau Nhậm Thanh Xa đi đến góc nhất của siêu thị. Hai cái tiểu tử lớn cao hơn 1 mét 8 vừa đi đến khu đồ chơi lập tức làm khoảng đất nhỏ này trở nên chật chội.

“Này, chính là cái này.”

“Vịt?”

“Đúng vậy.” Nhậm Thanh Xa cầm liền hướng quầy thu ngân đi: “Tớ hai ngày trước đã thấy, bất quá khi đó không có tuyết. Hôm nay trùng hợp, dù sao buổi chiều hai ta cũng không có việc gì.”

Bùi An Ninh không hiểu, nhưng hắn gật đầu: “Được.”


Có khuôn đúc còn phải tìm nơi tuyết đọng lớn, hai người gần đây chơi ở sân vận động phía nam. Nhậm Thanh Xa chọn bên cạnh cầu thang ở một đầu sân vận động, hắn duỗi tay vỗ loạn tuyết trên người: “Bùi An Ninh, mau tới đây.”

Bùi An Ninh ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: “Chơi thế nào?”

“Cậu đưa tay ra.”

Bùi An Ninh đưa một bàn tay ra, lẳng lặng nhìn Nhậm Thanh Xa. Nhậm Thanh Xa một tay đút túi, một tay cầm cái khuôn con vịt màu vàng nhỏ sáng bóng. Hắn bị lạnh đến sắp chảy nước mũi rồi, làn da vốn không trắng ở trên tuyết lại đen thêm một độ: “Nhìn, tặng cậu một con vịt.”

“Được thôi.”

Nhậm Thanh Xa dứt khoát lưu loát, đem khuôn đúc một tay thúc vào tuyết, góc độ chạy đến lớn nhất, sau đó mạnh mẽ khấu xuống: “Hơi lạnh.”

Bùi An Ninh hoạt động ngón tay: “Không sao, cứng từ lâu rồi.”

“Vịt con màu vàng, tặng cậu.” Nhậm Thanh Xa một bộ diễn xuất bá tổng. Hắn mở kẹp một cái, một con vịt con tròn trịa béo múp trắng như tuyết ngồi trên tay Bùi An Ninh, đôi mắt to tròn không khác gì ánh mắt Bùi An Ninh ngẩng đầu, làm Nhậm Thanh Xa sững sờ.

“Thế nào?”

Bùi An Ninh nghiêm túc gật đầu: “Đẹp.”

“Đương nhiên đẹp.” Nhậm Thanh Xa làm xong một con, tiếp theo càng thuận buồm xuôi gió. Hắn liên tiếp kẹp hơn mười con ra. Bùi An Ninh rụt tay vào trong tay áo, một bên tay áo có thể đặt ba bốn con vịt con. Hắn đi theo phía sau Nhậm Thanh Xa hướng về phía xe đạp điện.

“Trời ơi, Thảo ca cậu ngoan quá.”

Nhậm Thanh Xa đã sớm chuẩn bị tinh thần đi ở phía trước bị Bùi An Ninh dùng vịt con đập rồi, kết quả lại làm hắn thuận lợi đi xuống: “Không hổ là Thảo ca của tớ, trượng nghĩa!”

Bùi An Ninh cười cười: “Đặt lên?”

“Đúng vậy, tặng mọi người một ít vịt.”

“Được.”

Bên sân vận động này có một khoảnh khu vực đậu xe. Nhậm Thanh Xa và Bùi An Ninh vừa đi vừa đặt, mỗi cái yên xe đều đặt một con, không đủ thì lấy cái kẹp kẹp ngay tại chỗ. Chẳng mấy chốc hàng trăm con vịt con đã sản xuất hàng loạt xong. Nhậm Thanh Xa đem cái kẹp từ tay Bùi An Ninh nhận lấy rụt vào trong ngực: “Thảo ca mau làm ấm tay.”

“Tớ vẫn ổn.”

Nhậm Thanh Xa khựng lại: “Vậy cậu rất chịu lạnh.”

Bùi An Ninh: “......”

Nhậm Thanh Xa cười hì hì dùng điện thoại chụp ảnh một loạt vịt này, quay đầu đăng lên vòng bạn bè: “Bùi An Ninh, cậu đói không?”

“Đói.”

“Ăn cơm ăn cơm.”


Hai người thoáng cái ngồi ở quán bún phố ăn vặt cổng sau, bước vào liền gọi bốn chén. Nhậm Thanh Xa chọn một cái bàn lớn, hắn thấy Bùi An Ninh cầm hai ly sữa bò nóng trở về, duỗi tay đưa điện thoại qua cho hắn xem vòng bạn bè: “Lý Húc nói lại ở trên diễn đàn thấy hai ta.”

“Ấm tay trước đã,” Bùi An Ninh nhận lấy điện thoại xem: “Diễn đàn?”

“Ừm.”

【 Trời ơi! Hai người này thật sự không phải tình nhân sao? 】

【 Tôi thấy rồi, trên xe tôi cũng có. Làm tròn lên đây là CP tôi để lại con cho tôi. 】

【 Nhịn đau bỏ xuống 134 đứa con sau, hai người ngồi trên xe đạp điện ngước lên trường mà đi. 】

Nhậm Thanh Xa thật sự không nhịn nổi, hắn cười đến nước mắt rơi từng giọt: “Ai mà hài hước vậy! Còn 134 đứa con! Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Khóe miệng Bùi An Ninh mỉm cười: “Hình tượng sinh động.”

“Là, là quái sinh động. Ai có thể sinh 134 đứa con, vịt cũng không sinh được mà.”

Bị diễn đàn chọc cười đến cơ bắp cứng đờ, Nhậm Thanh Xa lại tiếp tục chiến đấu ở vòng bạn bè: “Mặc kệ bọn họ, Trần Việt Việt đổi ghi chú tớ thành Vịt Vương!”

Bùi An Ninh quay đầu nhận lấy bún do bà chủ đưa tới, hắn gật đầu: “Danh xứng với thực.”

Bún tỏa hơi nóng, phía trên mấy tảng thịt bò lớn không hề hời hợt. Bùi An Ninh không sợ nóng, gắp một đũa liền nhét vào miệng.

“Cậu cũng vậy, mẹ của trăm vịt.”

“Khụ khụ ——” Bùi An Ninh bị giật mình, hắn vội vàng nuốt xuống đồ vật trong miệng, lại uống nước xuống cho trôi. Nhất thời sắc mặt phức tạp: “Tớ?”

Nhậm Thanh Xa cười đến vui sướng khi người gặp họa: “Diễn đàn có người đăng ảnh, người đó vốn dĩ tưởng chụp cảnh tuyết, kết quả tiện thể chụp hai ta vào. Cậu khi đó đang thành thành thật thật giúp tớ đỡ vịt, tay áo trái ba con, tay áo phải bốn con.”

“Thảo ca, danh xứng với thật!”

Bùi An Ninh nhắm mắt lại, đã tê liệt.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, cuộc sống đại học của hắn rất có ý tứ: “... Cũng đúng.”

Nhậm Thanh Xa hừ hừ hai tiếng. Hắn uống trước chút sữa bò nóng làm ấm dạ dày. Điện thoại trùng hợp lúc này bắn ra một cái tin tức, hắn click vào: “Uông Dương...”

Người này hắn ấn tượng không sâu, độ năng động không cao trong lớp họ.

【 Xa ca, tớ có thể nhờ cậu chuyện này được không? Nghe nói cậu cùng người viện Y học lớp 1 quan hệ rất tốt! 】

【 Cũng ổn, có chuyện gì không? Huynh đệ? 】

Nhậm Thanh Xa ăn một ngụm bún, ngẩng đầu nhìn Bùi An Ninh: “Các cậu lớp tớ hình như chỉ quen cậu và Tề Nham, người khác thật sự không quá quen.”

Bùi An Ninh gật đầu: “Cậu muốn tìm ai sao?”

Nhậm Thanh Xa lắc đầu: “Không có gì, cậu ăn trước.”

【 Vẫn là Xa ca tớ đáng tin cậy! Tớ gần đây đang theo đuổi một nữ sinh viện Y học lớp 1, nhưng luôn không có cơ hội chạm mặt. Này không tớ mới nhìn diễn đàn, cậu cùng Bùi An Ninh viện Y học lớp 1 quan hệ không tồi, có thể nói thử xem, chờ thi xong hai lớp ăn chung một bữa cơm... 】

Hai lớp chơi chung?

Hắn chỉ quen Bùi An Ninh và Tề Nham, nhưng nói chơi chung cũng không phải là không được, đều là người cùng lứa tuổi này, nói một câu liền thân thôi.

【 Tớ hỏi lớp trưởng lớp họ một chút, có thể nói tớ lại nói với cậu. Nhưng cô bé kia có tới hay không thì không chắc đâu. 】

【 Cảm ơn quá nhiều! Cảm ơn Xa ca! 】

Nhậm Thanh Xa buông điện thoại, hắn vừa ngẩng đầu thấy Bùi An Ninh nhìn hắn khá lâu. Tóc Bùi An Ninh trước đây cắt giờ lại dài ra, nhìn lại qua cằm. Vốn dĩ Nhậm Thanh Xa luôn cho rằng tóc xoăn của cậu là uốn, lại không ngờ là xoăn tự nhiên.

“Thảo ca, thi xong có rảnh không?”

“Có.”

Nhậm Thanh Xa uống một ngụm, hắn một hơi xuống bụng ấm hơn nửa. “Thế thì vừa lúc, vừa rồi lớp tớ có một nam sinh nói muốn liên hoan, cùng lớp cậu một khối.” Hắn giọng trêu chọc: “Hắn đang theo đuổi một nữ sinh lớp cậu, muốn mượn cơ hội bắt chuyện với nữ sinh đó.”

“Lát nữa tớ hỏi Tề Nham xem có thể không, để hắn khuyến khích người lớp cậu một chút.”

Bùi An Ninh dời chén bún thứ hai lại, hắn gật gật đầu: “Chắc là không thành vấn đề.”


Ba ngày sau, môn cuối cùng thi xong. Nhậm Thanh Xa về ký túc xá tắm rửa một cái. Hắn đang sấy tóc thì Bùi An Ninh đã trở về: “Thảo ca thi xong rồi hả? Lớp cậu thi nhiều quá, tớ hôm qua chỉ thi một môn, lớp cậu ước chừng thi cả ngày!”

Bùi An Ninh đồng tình: “Viện Y học thi đúng là nhiều.”

Nhậm Thanh Xa vuốt tóc đã gần xong. Kỳ thật với kiểu tóc này của hắn không sấy 5 phút cũng xong thôi. Hắn cười đứng lên: “Định rồi bốn giờ chiều quán đồ Thái cổng trường, lát nữa hai ta đi sớm một chút.”

“Được, sao lại đặt đồ Thái?”

“Cậu không ăn sao?” Nhậm Thanh Xa đột nhiên nhíu mày, hỏng rồi, hắn quên hỏi có ai kiêng kị gì không.

“Tớ không kén chọn, chỉ là tò mò. Thông thường liên hoan đều là lẩu nướng BBQ, lần này sao lại là đồ Thái.” Bùi An Ninh lấy sách từ trong ba lô ra, đặt lại lên giá sách. Hắn giống như mắc chứng cưỡng chế vậy, từng quyển từng quyển phân loại theo màu sắc, kích thước, xếp đến ngăn nắp chỉnh tề.

“Haizz,” Nhậm Thanh Xa vừa gửi tin nhắn trong nhóm. May mà mọi người đều không sao cả chuyện ăn uống, chỉ là đi chơi thôi. Hắn nhẹ nhàng thở ra.

“Là Uông Dương, hắn nói ở quán nướng quán lẩu theo đuổi nữ sinh không có không khí, muốn tìm một cái quán ăn lên văn nhã một chút.”

Nhậm Thanh Xa tối hôm qua nhìn thấy tin tức này cười to một trận: “Nướng BBQ thì sao, lẩu thì sao? Thôi, không so đo cái này...”

Bùi An Ninh bật cười: “Tớ đi tắm một cái, sau đó chúng ta qua đó.”

“Được.”

Kỳ nghỉ đông lập tức tới, có không ít lớp tổ chức liên hoan xây dựng tập thể. Các quán lẩu, quán nướng xung quanh đều có vài lớp, thật hiếm thấy có người đi ăn cơm Thái.

Tề Nham đã ngồi sớm trong quán. Hơn 50 người của hai lớp bọn họ bao trọn đại sảnh tầng một, khách nào đến sau đều phải lên tầng hai. Nhậm Thanh Xa và Bùi An Ninh là người đến thứ hai, vừa đẩy cửa đã thấy Tề Nham.

“Viễn Tử, Thảo ca! Tới bên này!”

Quán cơm Thái này Nhậm Thanh Xa từng đến ăn một lần, hương vị không tồi. Cách trang trí trong quán cũng có chút hương vị tiểu tư tình thú, tên nhóc kia rất tốn tâm tư.

Tề Nham trong tay cầm một xấp thẻ chơi bài, hắn cười không có ý tốt: “Viện các cậu quá vô đạo đức, công khai theo đuổi cô gái của viện bọn tớ mà còn phải để bọn tớ tổ chức bữa này, xem tớ hôm nay không làm cho các cậu tẽn tò mới lạ!”

“Đại hiệp tha mạng, cậu làm Uông Dương tẽn tò thì được, tớ oan uổng a.” Nhậm Thanh Xa nhìn thực đơn: “Anh giai! Cho 40 ly trà chanh trước!”

“Được rồi!”

Tề Nham hừ hừ: “Tên nhóc kia vẫn chưa tới sao?”

Nhậm Thanh Xa cười cười lắc đầu: “Làm sao? Lên tra hộ khẩu?”

Tề Nham: “Tớ đâu có rảnh rỗi đó, tớ chỉ xem hắn trông thế nào thôi. Điền Kiều Kiều lớp tớ cũng là cô gái xinh đẹp bậc nhất trong viện bọn tớ, mà thành tích chuyên ngành của người ta cũng rất đỉnh.”

“Thật sao?” Nhậm Thanh Xa thờ ơ nói: “Vậy không thể dễ dàng cho tên nhóc kia hời được.” Hắn chuyển đề tài: “Hôm nay chuyện này không ai biết chứ?”

“Chỉ ba người bọn mình biết là được, nhiều người biết không tốt.”

Tề Nham liếc xéo Nhậm Thanh Xa: “Cậu coi tớ ngốc à? Chuyện này còn cần cậu nói cho tớ sao?”

Nhậm Thanh Xa hắc hắc cười: “Thảo ca cậu xem hắn này!”

Bùi An Ninh sững sờ, cười nhạt một cái, không nói gì.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha, chuyện này cậu tìm Thảo ca cậu vô dụng, lát nữa chơi bài cậu lại tìm cậu ấy, cậu ấy biết tính bài đấy.”

Từng người lần lượt đến, Nhậm Thanh Xa buông lời hung ác: “Chơi bài tớ còn cần tìm phần mềm hack à? Tớ phản sát cậu ngay!”

“Cậu chém gió đi!”

Bốn cái bàn lớn chẳng mấy chốc đã ngồi đầy. Ban đầu còn nghĩ mỗi lớp hai bàn, nhưng người tới cứ tùy tiện ngồi, còn phân rõ lớp nào là lớp nào nữa.


Phía sau Nhậm Thanh Xa chính là Uông Dương, hắn cố ý quay đầu lại xem. Người này chiều cao không cao...

Vóc dáng ở viện bọn họ cũng bình thường, ngoại hình không có điểm gì xuất sắc. Đến nỗi dáng vẻ, cũng bình thường. Nhậm Thanh Xa quay đầu chọc Tề Nham: “Nữ sinh là người nào?”

Tề Nham kéo cổ dài ngoẵng: “Vị khoác áo phao màu xanh trên ghế kia.”

Nhậm Thanh Xa lại quay đầu đi xem, Uông Dương theo đuổi nữ sinh này?

Hắn hai mắt tối sầm, vừa đối diện với Bùi An Ninh bên cạnh. Không phải hắn có thành kiến với Uông Dương, nhưng hai người như vậy...

Thật sự có chút cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Cô gái kia ngồi ở cạnh cửa sổ, nhìn chiều cao cũng tương đương với mây trời, hẳn là hơn 1m75. Tóc dài ngang vai tùy ý buộc sau tai, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, dịu dàng đại khí, khí chất vượt trội khi nói chuyện cười với những người xung quanh.

Hắn đối với hai người này đều hiểu biết không nhiều lắm, chỉ có thể nói ngoại hình nhìn không hợp: “Tính cách hợp?”

“Cái này ai mà biết.”

Nhậm Thanh Xa quay đầu hỏi Bùi An Ninh: “Người theo đuổi Điền Kiều Kiều không ít đúng không?”

Bùi An Ninh chớp mắt, hắn không rõ lắm: “Cậu hỏi Tề Nham xem?”

Nhậm Thanh Xa lại quay đầu hỏi Tề Nham.

“Kia chắc chắn rồi, bữa cơm hôm nay mọi người đều nghĩ là do mối quan hệ tốt của tớ và cậu tổ chức. Nhưng nếu đều đã tới, ai mà trong lòng không có chút tâm tư? Vừa vặn mấy nam sinh qua đó muốn WeChat rồi.”

Tề Nham nói chuyện nhỏ như muỗi kêu, Nhậm Thanh Xa nghe vất vả: “Gì?”

Tề Nham nói lại lần nữa.

Nhậm Thanh Xa cuối cùng cũng nghe minh bạch, hắn quay đầu lại đi xem, Uông Dương đang chuẩn bị đi bắt chuyện. Nhậm Thanh Xa trùng hợp đối mặt với hắn, hai người đều sững sờ.

Nhậm Thanh Xa nhướng mày: “Cố lên huynh đệ!”

“Cảm ơn.”

Bề ngoài là đang ăn cơm, nhưng ánh mắt đã sớm bay qua bên đó. Tề Nham đối với chén cơm không chén ăn vài đũa, Trần Việt Việt khó hiểu: “Này ở trong quán đâu ra gió Tây Bắc a?”

Tưởng Hiểu Bắc thò qua tới: “Xem gì đấy?”

Nhậm Thanh Xa không thèm để ý đến bọn họ, thấy sắc mặt Điền Kiều Kiều không tốt lắm, lại thấy Uông Dương đứng dậy kéo Điền Kiều Kiều ra ngoài nói chuyện: “Này sao lại đi ra ngoài?”

Tề Nham trừng lớn mắt: “Hai người họ trước đây có phải quen nhau không a, sao lại đi ra ngoài? Cô bé này nhãn lực không được.”

Nhậm Thanh Xa quay đầu cầm một chuỗi gà cà ri nhét đầy miệng hắn: “Nói không chừng Uông Dương có điểm xuất sắc khác.”

Tề Nham hừ lạnh: “Vậy tớ đảo muốn xem.”


Mấy người đang nói chuyện, bà chủ cầm sổ đi tới: “Các cậu còn gọi thêm không? Không gọi thêm thì hai người tới đối chiếu giấy tờ đi.”

Nhậm Thanh Xa gật đầu một cái: “Tề Nham? Đi.”

Tề Nham chưa ăn xong, một tay cầm thịt gà xiên sai khiến: “Cậu kêu Thảo ca cậu đi theo cậu, tớ ủy thác cậu ấy tạm thời đại diện lớp tớ.”

“Vậy Thảo ca, đi.”

Hai người đứng dậy, cùng bà chủ đến quầy bar thẩm tra đối chiếu.

Giấy tờ xem rất nhanh, bà chủ còn giảm giá cho bọn họ. Tiền quỹ lớp đã sớm thu tốt nằm trong tay Nhậm Thanh Xa, hắn vừa chuyển khoản cho bà chủ vừa nói: “Cảm ơn chị, quán nhà chị ăn ngon thật, em tới rất nhiều lần rồi.”

Nhậm Thanh Xa dựa vào trên quầy bar, Bùi An Ninh đứng ở bên cạnh hắn. Bà chủ nhìn hai tiểu tử lớn này còn phải ngẩng đầu, bà chủ cười hàm hậu: “Ăn ngon thì thường xuyên tới! Giống liên hoan như các cậu đây thật đúng là hiếm thấy.”

“Được rồi, nhất định!”

Nhậm Thanh Xa lắc lắc điện thoại: “Xong rồi.”

“Được rồi, từ từ ăn.” Bà chủ cầm giấy tờ quay người trở về sau bếp. Nhậm Thanh Xa quay đầu nói: “Nước uống tính bà chủ bao.”

Bùi An Ninh cười cười: “Về sau thường xuyên tới.”

Hai người gật gật đầu đang định trở về, cửa kính "Loảng xoảng" một tiếng làm Nhậm Thanh Xa giật mình: “Trời ơi! Chuyện gì xảy ra? Uông Dương?”

Uông Dương và Điền Kiều Kiều liền ở cửa nói chuyện, vừa rồi là Uông Dương lảo đảo không đứng vững suýt chút nữa ngã, hắn hoảng loạn giữa chừng duỗi tay chụp mạnh vào kính mới đứng vững thân thể. Nhậm Thanh Xa vỗ vỗ ngực nhìn ra ngoài một cái, nhưng chỉ liếc mắt một cái hắn liền cảm thấy không khí của hai người ngoài cửa không đúng.

“Cái kính này cũng đủ dày, không thì đám người bên trong đều nghe thấy rồi.” Nhậm Thanh Xa nheo mắt nhìn ra ngoài: “Thảo ca, hai người họ trước đây có phải quen nhau không?”

Bùi An Ninh cân nhắc: “Có thể là.”

Hai người kia mặt lạnh một người một câu mà nói, nhìn thế nào cũng quen thuộc: “Không phải theo đuổi cô gái trong một thời gian mới quen biết, giống như quan hệ không tốt.”

Nhậm Thanh Xa kéo Bùi An Ninh chui vào góc chết bên cạnh quầy thu ngân. Bên này gần cửa, ghé vào cạnh cửa có thể nghe thấy thanh âm hai người.

“Nghe lén?”

Nhậm Thanh Xa sững sờ: “Là không tốt lắm, nhưng tớ luôn cảm thấy Uông Dương không thích hợp.”

“Vậy nghe một chút cũng đúng.”

Nhậm Thanh Xa chột dạ: “Hắc hắc.”

Mặc dù gần, nghe được thanh âm cũng loáng thoáng.

Uông Dương bị tình yêu làm mờ mắt, hôm nay độn lót giày của hắn không cao, không nghĩ tới cô gái này hôm nay mang giày cao gót. Khi nói chuyện hắn còn phải ngửa đầu. Uông Dương hung hăng nhíu mày: “Kiều Kiều, tớ thật sự rất thích cậu, theo đuổi cậu hai tháng, chúng ta liền không thể thêm một cái phương thức liên lạc sao?”

“Hôm nay là lần thứ năm tớ cùng cậu bày tỏ thái độ của tớ, tớ không thích cậu.”

Điền Kiều Kiều mặt lạnh, nói xong lời nói nhìn thẳng vào mắt Uông Dương.

“Cậu không thích tớ tớ có thể theo đuổi, cậu thích cái gì tớ có thể đi học, cậu chán ghét tớ có thể sửa, cậu liền không thể cho tớ một cái cơ hội sao?”

“Từ cấp ba bắt đầu tớ đã thích cậu, tớ là theo cậu báo trường học này! Không thì tớ chắc chắn đi Đại học Thể thao!”

Uông Dương tiến lên một bước muốn đi chụp tay Điền Kiều Kiều, Điền Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng lùi về sau, lại gần Uông Dương một chút đều làm Điền Kiều Kiều cảm thấy ghê tởm: “Đừng giả vờ, chính cậu giả vờ đến không mệt sao?”

“... Cậu nói cái gì đấy!”

Không khí ngưng đọng hai giây, Uông Dương vội vàng cười bồi: “Là tớ nói to, Kiều Kiều chúng ta nói nhỏ chút. Tớ đối với cậu vẫn luôn là thật lòng, thời điểm cấp ba không dám quấy rầy cậu, hiện tại chúng ta đã ở cùng một đại học, cậu nếu là ở bên tớ tớ chắc chắn đối với cậu tốt!”

Điền Kiều Kiều cười lạnh, ánh mắt cô gái cúi thấp sắc bén: “Lừa chính mình lừa mãi không chịu thôi đúng không, vậy tớ giúp cậu nói.”

“Năm lớp 12 khi cậu chào hỏi tớ tớ còn đáp lại cậu, tớ biết ý tứ cậu, tớ gật đầu đáp lại là lễ phép. Nhưng sau này cậu biết tớ vì sao không trả lời không?”

Trong lòng Uông Dương có một dự cảm không lành: “Vì sao?”

“Bởi vì nhân phẩm cậu ác liệt, tớ không có lý do đối với một tên bại hoại vẻ mặt ôn hòa.”

Điền Kiều Kiều thấy sắc mặt Uông Dương đột biến, nàng tiến lên một bước chậm rãi mở miệng: “Từ năm lớp 11 bắt đầu cùng cô ấy nói chuyện, nói tới tốt nghiệp cấp ba, cậu thi đậu Đại học Giang thì đề nghị chia tay với cô ấy. Tớ nói đúng không?”

Uông Dương đầy mặt không kiên nhẫn: “... Là! Tớ đã từng nói một đoạn, nhưng tớ tốt nghiệp cấp ba liền cắt đứt sạch sẽ, tớ hiện tại trong lòng tràn đầy là cậu. Kiều Kiều, cho tớ một lần cơ hội được không?”

“Gấp cái gì? Tớ chưa nói xong đâu!”

“Khai giảng thông đồng tân sinh viên viện Mỹ thuật, sau đó cùng một nữ sinh viện Thể thao lớp 1 cũng cấu kết... Còn có một tuần trước, mới vừa thêm một học tỷ tài chính?” Điền Kiều Kiều nhíu mày: “Đừng nói thích tớ, tớ ghê tởm.”

Sắc mặt Uông Dương trắng bệch, môi hắn phát run: “Điền Kiều Kiều! Tớ là vì cậu thi đậu trường học này!”

“Cậu đánh rắm! Cậu mẹ nó yêu chỗ nào học chỗ đó, cùng tớ có cái rắm quan hệ!” Giọng nói này của Điền Kiều Kiều không nhỏ, Nhậm Thanh Xa nghe rõ mồn một. Hắn nắm tay đã sớm siết chặt, nếu không phải Bùi An Ninh ngăn cản hắn vừa rồi đã lao ra rồi.

“Tao thề! Cái thứ dơ bẩn này từ đâu bay ra, kim đâm vào tiểu não à!”

Bùi An Ninh: “...”

Uông Dương giận cực phản cười: “Cậu còn nói cậu không thích tớ, cậu chú ý tớ như vậy? Cậu ngay cả nữ sinh tớ quen lúc khai giảng cũng biết, tớ liền biết cậu thích tớ! Không thì cậu dựa vào cái gì cười với tớ thời điểm cấp ba!”

Điền Kiều Kiều trừng lớn mắt, nàng không thể tin tưởng mà duỗi tay chỉ vào chính mình, cuối cùng chỉ có thể vô ngữ trợn trắng mắt: “Đừng ảo tưởng, lừa chính mình đủ thời gian dài rồi! Cậu thật sự cho rằng những chuyện phong lưu đó của cậu có thể giấu được?”

Điền Kiều Kiều mở sáng màn hình điện thoại, chói lọi là một nhóm chat WeChat: “Một cô gái kéo những nữ sinh cậu thông đồng vào nhóm rồi, nàng cũng rất tinh tế, tính luôn tớ, tổng cộng tám người.”

“Không có khả năng!”

Uông Dương đột nhiên tiến lên, hắn một phen nắm lấy tay Điền Kiều Kiều: “Kiều Kiều! Kiều Kiều cậu tin tớ một lần! Cậu tha thứ tớ lần này tớ về sau nhất định sẽ đối với cậu tốt!”

“Buông ra!” Điền Kiều Kiều dùng sức lùi về sau, nhưng nàng căn bản tránh không thoát Uông Dương.

“Cậu cút ngay!”

“Tớ sai rồi! Tớ sai rồi Kiều Kiều! Tớ lập tức cùng bọn họ cắt đứt hết, tớ chỉ cần cậu một người!”

Điền Kiều Kiều hét lớn: “Tớ nói còn chưa rõ sao? Tớ không thích cậu, tớ ghê tởm cậu! Cậu không xứng với tớ!”

“Cậu nói bậy! Cậu biết rõ hôm nay tớ cũng tới liên hoan cậu vì sao còn tới! Cậu chính là trong lòng còn có tớ! Kiều Kiều, cậu chính là trong lòng có tớ!”

“Có bệnh đi chữa bệnh! Tớ mẹ nó còn có thể vì cậu không xã giao sao! Cút ngay!”

“Kiều Kiều!” Uông Dương còn muốn lao lên, nhưng giây tiếp theo hắn bị một lực đạo cực lớn đá văng, cả người gục ở trên khoảng đất trống một bên.

“Mẹ nó! Ai thế!”

“Cha mày!”

Nhậm Thanh Xa tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Ở trước mặt tớ giả vờ nhân cách ngây thơ hai ngày, làm bọn tớ vì cậu đi tổ chức liên hoan hai lớp, chỉ vì viên mãn giấc mộng phong lưu của cậu?”

“Uông Dương tớ nói cho cậu, hôm nay cũng may Điền Kiều Kiều cô ấy đầu óc tỉnh táo! Cô ấy biết trước cậu mẹ nó là người như thế nào, phàm là đổi một người nào! Phàm là đổi một cô gái không biết món nợ phong lưu của cậu! Nếu là cô gái kia vì bữa cơm hôm nay quen cậu ở bên cậu, tớ mẹ nó tội lỗi lớn!”

Nhậm Thanh Xa tròng trắng mắt hồng lên, bên kia Uông Dương vừa bò dậy hắn lại tiến lên đạp một cước.

“Nhậm Thanh Xa! Cậu có tư cách gì giáo huấn tớ!” Uông Dương lảo đảo đỡ tường đứng lên.

Quán cơm Thái này nằm ở hẻm nhỏ bên ngoài phố ăn vặt của trường học, ngoại trừ ăn cơm không ai tới, mấy người ở chỗ này phát sinh tranh chấp lớn như vậy cũng không ai tới xem náo nhiệt.

“Chỉ bằng việc cậu lợi dụng tớ!” Nhậm Thanh Xa từng chữ từng chữ mà nói: “Nếu hôm nay ai cùng cậu ở một chỗ, tớ mẹ nó chính là cái đồng lõa!”

Uông Dương duỗi tay chỉ vào Nhậm Thanh Xa: “Cậu tính là cái gì a! Cậu dựa vào cái gì nghĩ mình cao thượng như vậy! Thật cho rằng chính mình lớn lên giống người cậu là có thể tùy tiện đánh rắm! Cả ngày cùng một thằng con trai lẫn lộn một chỗ cậu chính là không được!”

“Phanh ——”

“A!”

Nắm tay Nhậm Thanh Xa còn chưa động, Uông Dương đã ngã trên mặt đất, hắn một hồi lâu mới có động tác, chậm rì rì duỗi tay đi sờ cái mũi, dính đầy máu trên tay.

Đây là lần đầu tiên Nhậm Thanh Xa thấy Bùi An Ninh tức giận, mái tóc hơi dài che khuất khóe mắt, trên mặt hắn giống như không có biểu cảm gì, nhưng vừa rồi cú đá kia...

Nhậm Thanh Xa "tấm tắc" hai tiếng, đủ để hắn chịu.


Bốn người ở bên ngoài huyên náo có một trận, Nhậm Thanh Xa quay đầu hướng trong quán nhìn thoáng qua, bên trong đang chơi đến náo nhiệt, hắn yên tâm quay đầu lại, tiến lên hai bước ngồi xổm xuống trước mặt Uông Dương: “Chuyện hôm nay xem như qua, về sau cậu nếu là lại làm tớ biết có chuyện như vậy, cậu liền chờ xử phạt đi.”

“Qua?” Điền Kiều Kiều không vui: “Lần này hắn phải xử phạt, lần sau? Lần sau trực tiếp đuổi học đi.”

“Điền Kiều Kiều!” Uông Dương hét lớn: “Tớ như vậy thích cậu!”

“Liên quan gì tớ! Đừng ở trước mặt tớ ghê tởm người!” Điền Kiều Kiều vốn dĩ tưởng tát Uông Dương một cái, ngẫm lại lại sợ làm ô uế tay mình, nàng cho hả giận đá một chân vào bụng Uông Dương, quay đầu đi trở về.

Người này không có việc gì, cùng lắm là bầm tím trầy da, Nhậm Thanh Xa không có gì đáng lo lắng: “Chuyện hôm nay tùy cậu, cậu muốn báo cảnh liền báo, tớ đi cùng cậu.”

Dứt lời, hắn kéo Bùi An Ninh trở về trong quán.

Luồng gió ấm của điều hòa trong quán làm Nhậm Thanh Xa nháy mắt đầu óc chấn động, khoảnh khắc ngồi xuống kia mới bừng tỉnh chính mình vừa rồi có chút xúc động, nhưng không hối hận.

“Trời ơi, các cậu đi đâu lâu vậy, bà chủ thật sự tính sai sổ sách à?” Tề Nham ăn no dựa vào trên sô pha, ván bài này của hắn không tốt, bị Lý Húc đè đánh.

“Người bà chủ sổ sách tính tốt đấy, sau khi giảm giá những nước uống trà đó tính bà chủ tặng.”

Trần Việt Việt "U a" một tiếng: “Vậy tình cảm tốt.” Vừa lúc bà chủ từ sau bếp đi ra, hắn hét lớn: “Cảm ơn bà chủ!”

Có hắn mở đầu như vậy, rất nhiều người đi theo cùng nhau kêu: “Cảm ơn bà chủ!”

“Không có việc gì không có việc gì! Ăn ngon nhé các cháu.” Bà chủ cười ha hả: “Ai, cậu học trò ngoài cửa đánh xe đi rồi, có phải người các cậu không?”

Nhậm Thanh Xa vội xua tay: “Hắn có việc đi trước.”

“Được, vậy các cậu ăn.”

Tề Nham thua một ván lớn, hắn uống một ngụm rượu trước mặt cho đỡ buồn, hoãn một hồi lâu: “Ai đi rồi? Uông Dương?”

Vừa nghe đến tên này liền tới khí, Nhậm Thanh Xa lẩm bẩm: “Ừm, cái tên ngốc bức đó.”

“A? Chuyện gì thế?”

Bên kia bài cũng không đánh, đều thò qua tới hỏi: “Nói đi, Xa ca.”

Nhậm Thanh Xa nhíu mày: “Nói cái gì mà nói, nói tên dừng bút (ngốc bức) kia từ khai giảng đến bây giờ đồng thời thông đồng bảy tám cô gái, còn không biết xấu hổ cùng người khác tỏ tình?”

“Ngọa tào! Cái cháu trai này từ đâu tới!”

Nhậm Thanh Xa nói xong liền hối hận, hắn là tức giận. Nhưng chuyện này nói cho cùng có liên quan đến Điền Kiều Kiều, hắn vội vàng quay đầu xem, Điền Kiều Kiều hướng hắn nhướng mày, khẩu hình là: “Nói đi, hắn đáng đời.”

Nhậm Thanh Xa nhẹ nhàng thở ra: “Chính là! Cái mẹ nó cháu trai này!”

“Vừa rồi tớ cùng Thảo ca nghe thấy liền lập tức xông lên đánh hắn, Thảo ca tớ vừa lên một cú cái mũi hắn lập tức chảy máu, trên mặt đất ngoài cửa còn có vết máu hắn đấy!”

“Thảo ca ngầu! Quá ngầu!”

Nhậm Thanh Xa như huynh đệ tốt đặt tay lên vai Bùi An Ninh: “Đương nhiên.”

Bất quá Bùi An Ninh sao lại không nói chuyện từ lúc bước vào? Nhậm Thanh Xa nhìn hắn, nhân lúc đám nam sinh kia la ó cãi cọ chửi mắng Uông Dương, hắn hỏi nhỏ: “Sao thế Thảo ca?”

“Không có việc gì,” Bùi An Ninh lắc đầu, hắn không nghe nổi Uông Dương chửi Nhậm Thanh Xa, nhất thời khó thở: “Chỉ là tức giận.”

“Là tức giận, tớ còn là lần đầu tiên thấy cậu tức giận. Tính tình cậu ngày thường thật sự tốt quá, không nghĩ tới nổi giận dọa người như vậy.”

Bùi An Ninh nhíu mày: “Tớ tức giận dọa người sao?”

“Cậu tức giận mà không dọa người? Ánh mắt kia sắc bén, mặt lộ vẻ hung quang, cảm giác cậu giây tiếp theo là có thể xé Uông Dương thành tám khối.”

“Cũng ổn,” Bùi An Ninh cười nhẹ: “Không đến mức.”

“Cũng được.” Nhậm Thanh Xa uống nước trái cây, bên cạnh mấy người kia tán gẫu rất sôi nổi, hắn nghe một hồi cũng đi theo mở lời chửi: “Hôm nay tớ thiếu đại đức.”

Tề Nham cười gian manh, hắn thò qua tới nói nhỏ: “Xem Viễn Tử bọn mình tự trách kìa, nhanh chóng cụng ly với cô gái nhà người ta đi thôi.”

“Cút mẹ mày, bất an hảo tâm.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Một bữa cơm ăn hơn 4 giờ, tan cuộc lúc chưa đến tám giờ. Nhóm người này người nên về nhà thì về nhà, người nên về ký túc xá thì về ký túc xá. Lý Húc mặt đỏ bừng tiến đến bên Điền Kiều Kiều.

Nhậm Thanh Xa nhìn xung quanh, thấy người đi gần hết, hắn đi đến bên Điền Kiều Kiều: “Tớ phải xin lỗi cậu một tiếng, bữa cơm hôm nay là Uông Dương nhờ tớ giúp hắn tổ chức, suýt chút nữa...”

“Không có việc gì, hôm nay chơi rất vui vẻ. Thấy hắn như vậy, tâm trạng tớ càng sảng khoái, hôm nay hắn cũng coi như thân bại danh liệt.”

“Một mũi tên bắn trúng ba con nhạn.”

“Vậy được, cảm ơn.”

“Đi thôi.”

Trong lòng Nhậm Thanh Xa khoan khoái hơn nửa: “Hô ——”

“Tìm đâu ra người đàn ông có trách nhiệm như Viễn Tử bọn mình đi, xem hắn tự trách sau khi trở về nửa hiệp sau kìa.” Trần Việt Việt trêu ghẹo hắn: “Chờ sau này có chị dâu tớ phải cùng người ta nói chuyện tử tế, đem sự tích vinh quang của Viễn Tử nói rõ ràng.”

“Cút!” Nhậm Thanh Xa cười mắng: “Tớ chính là thân bại danh liệt như vậy.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Nhậm Thanh Xa cưỡi xe điện nhỏ tới, hắn không uống rượu vừa vặn còn có thể chạy về: “Đi thôi.”

“Thảo ca lên xe.”

Bùi An Ninh cùng một đám người xua xua tay, lên xe tự nhiên vòng tay qua eo Nhậm Thanh Xa: “Tạm biệt.”

“Ừm, bye bye.”

Chiếc xe máy điện nhanh như chớp chạy ra đi hơn mười mét, Tưởng Hiểu Bắc quấn chặt áo phao: “Hai người họ tốt đến giống như cái gì ấy.”

“Hai người họ vẫn luôn chẳng phải như vậy sao?”

...


Bước vào ký túc xá hơi nóng ập vào mặt, Nhậm Thanh Xa lập tức cởi áo phao. Vừa mới hắn cùng Bùi An Ninh vừa đến dưới ký túc xá, Bùi An Ninh đã bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi, nói báo cáo thực nghiệm xảy ra chút vấn đề.

Phỏng chừng chờ hắn trở về lại phải đến tối.

Nhậm Thanh Xa ngồi trên ghế nghỉ ngơi hai phút, sau đó cầm đồ đi tắm. Hắn tắm hơn nửa giờ, sau khi ra ngoài mặt còn có chút hồng.

“Hô ——”

Nhậm Thanh Xa đứng trước gương nhìn chính mình, lớn lên tuấn tú dáng người đẹp, cơ bắp khối khối rõ ràng có thể so với người mẫu.

“Đẹp trai!”

Nhậm Thanh Xa thu dọn xong mới 9 giờ rưỡi, hắn thường xuyên chơi trò chơi gần đây không có chơi, chi bằng ngủ sớm một chút.

“Qua hai ngày là có thể về nhà.”

Vốn dĩ tính toán về nhà ngay, nhưng ngẫm lại vẫn phải nói cho mẹ một tiếng trước.

Duỗi tay đi cầm điện thoại, điện thoại bị ném trên bàn nửa giờ. Nhậm Thanh Xa vừa cầm lấy thì bị cảnh báo trên màn hình làm sợ hãi tim đập thình thịch.

【 Vòng tay vận động của ngài phát ra cảnh báo! Nhịp tim giảm đột ngột! Xin kịp thời cấp cứu! 】

Là vòng tay vận động mà hắn mấy ngày trước mới tặng cho Bùi An Ninh!

【 Thành viên gia đình của ngài Bùi An Ninh nhịp tim bằng không! Xin kịp thời cấp cứu! 】


Lời tác giả


Dự kiến phát hành:

【 Trừ đưa tiền ra anh còn biết làm gì 】

【 Cự phú thuần ái người thành thật tổng tài trung khuyển công x Tinh xảo tiểu tư lạnh lùng nhà thiết kế thụ 】

Gần đây trong giới đều đang nói chủ tịch tập đoàn Tiền Độ Tiền Thù đang yêu, nhưng cũng không tính là đang yêu. Dốt cuộc không ai giống loại nói này của hắn.

Đến đi đến lại đáp tiền đáp vào hàng trăm hàng ngàn vạn, kết quả ngay cả tay người ta cũng không chạm vào.

“A, cái này trách ai a? Tôi nghe nói tài nguyên đều là Tiền tổng kêu thư ký đưa qua, người ta Khúc lão sư cũng không biết còn có nhớ người này không.”

“Chỉ đổ tiền?”

“Có thể đổ đến cấp độ này cũng không mấy người.”

“Tôi mà nói, Tiền tổng lớn lên cũng không tệ, cho dù không đổ tiền theo đuổi một đoạn thời gian cũng không đến mức như vậy.”

“Mấy năm nay hắn chui vào lỗ đồng tiền. Hiện tại không có đầu óc nghĩ những cái này, tám phần là người ta Khúc lão sư đều kêu hắn đi khách sạn hắn cũng chỉ biết đi quầy tiếp tân mua đơn.”

Người đối diện như gặp tri âm: “Nói đúng!”


Tiền Thù tay trắng lập nghiệp mười mấy năm, hắn trừ kiếm tiền ra không có sở thích khác, chuyện tình yêu cũng chưa bao giờ đề cập.

Vào ngày công ty lên sàn, Tiền Thù cầm microphone đứng ở dưới đèn tụ quang, thanh âm trầm thấp cứng cáp: “Tôi cho rằng không có tiền bước đi khó khăn, bất luận chuyện gì không thể chậm trễ việc tôi kiếm tiền.”

Nhưng hiện tại Tiền Thù có chuyện quan trọng hơn kiếm tiền, hắn ở tọa đàm nhất kiến chung tình với Khúc Hoài.

Tiền Thù ngồi ở văn phòng tầng 33 hơi hơi ngửa đầu, hầu kết lên xuống hoạt động: “Tôi có tiền.” Sau đó kêu thư ký đưa đi một phần hợp đồng quan hệ ba trăm triệu mỗi tháng.

Bị cự.

Tiền tổng khẽ nhíu tâm mày: “Năm trăm triệu,”

Không đầy hai giờ thư ký đẩy cửa vào: “Tổng tài, bị cự.”

Gần tan tầm, đây là lần đầu tiên Tiền Thù cưỡng chế thư ký bồi hắn tăng ca: “Tôi cho thiếu?”

Tiền tổng nhíu mày tìm kiếm thẻ ngân hàng trong ngăn kéo.

Thư ký: “……”

Sau này trong trường học mọi người đều biết Khúc lão sư có một người theo đuổi, cao lớn đẹp trai còn vô cùng nhiều tiền, rất nhiều, đặc biệt nhiều.

Khúc lão sư làm thiết kế phải dùng tư liệu mặt vải xếp thành núi, người nọ còn cuồn cuộn không ngừng đưa tới, có thể nói Khúc lão sư muốn cái gì có cái đó.

Ngày Nhà giáo tặng xe thể thao, Tết Trung thu tặng đồng hồ danh tiếng... Ngay cả Đêm Bình An tặng cũng là cả nhà thùng thương hiệu nào đó.

Sau này Khúc lão sư trang phục nam yêu cầu một người mẫu.

Khúc Hoài ngồi ở giữa phòng làm việc tựa lưng vào ánh sáng: “Tiền tổng sao lại tự mình tới? Sao không cho tôi đưa mấy chục người mẫu nam làm tôi chọn lựa cho kỹ.”

Tiền Thù nhấp môi tiến lên, sau khi xây dựng đủ vững chắc trong lòng hắn hồi tưởng lời bạn bè chỉ điểm, đi một bước cởi một kiện.

Tiền Thù nghênh đón ánh sáng trưng bày chính mình cho Khúc Hoài: “Khúc lão sư, tôi cảm thấy tôi thích hợp.”

Khúc Hoài gật đầu: “Vậy về sau đều anh tới?”

“Ừm, về sau đều tôi tới.”

Từ kia lúc sau Khúc lão sư đi đâu cũng có thể thấy bóng dáng Tiền tổng. Hai người đi công tác du lịch luôn có thể gặp phải.

Trong khách sạn, Khúc Hoài nhìn hai tấm thẻ phòng tổng thống cười nhếch mép.

Vào đêm, hắn chặn ở trước cửa phòng khác: “Tiền tổng có tiền đúng không?”

Mắt Tiền tổng sáng rực: “Ừm!”

Khúc Hoài ha hả một tiếng: “Lăn qua đây.”

back top