Chương 19: Lễ Sinh Nhật
Bùi An Ninh ngủ một giấc này rất lâu. Hơn một tháng chưa thấy Bùi An Ninh "chết", Nhậm Thanh Xa đã suýt quên mất cậu ly hồn rồi ngủ được bao lâu.
Kim đồng hồ chỉ hướng chín, Bùi An Ninh vẫn chưa tỉnh. Nhậm Thanh Xa từ bên ngoài trở về trước tiên cởi áo khoác: “Nóng quá.”
Vừa định điều hòa xuống thấp, Nhậm Thanh Xa lại sợ Bùi An Ninh lạnh: “Thôi.” Hắn quay đầu buông điều khiển từ xa, xách theo túi vừa mới lấy về tới đi đến bên cạnh quạt sưởi: “Mua mấy cái hamburger chắc đủ hắn ăn, may mà hiện tại quạt sưởi đủ nhiệt.”
Ngón tay gõ nhẹ.
【 Trên quạt sưởi có hamburger, nhớ ăn nhé. 】
Gửi xong Nhậm Thanh Xa đi tắm. Trước khi lên giường hắn lại đi nhìn Bùi An Ninh, người vẫn chưa tỉnh nhưng nhiệt độ cơ thể đang tăng trở lại. Nhậm Thanh Xa nhẹ nhàng thở ra: “Ngủ trước thôi.”
Rạng sáng bốn giờ.
Quạt sưởi và điều hòa cùng nhau làm nóng đến mức người ta ra một thân mồ hôi. Bùi An Ninh mơ mơ màng màng duỗi tay cởi áo lông vũ, lại xốc lên chăn bông một hồi lâu mới hoãn lại được. Cậu xuống giường đi đến bên cửa sổ thông khí, nhờ ánh trăng thấy Nhậm Thanh Xa giường đối diện cũng nóng đến không đắp chăn, Bùi An Ninh mở cửa sổ một khe nhỏ.
“Hô ——”
Không bí bách nữa.
Điện thoại phát ra một trận ánh sáng lam mờ mờ. Bùi An Ninh ngồi ở vị trí của mình ăn hamburger. Ký túc xá cung ấm đủ, hamburger còn ấm nóng. Bùi An Ninh trước hết trả lời câu “Cảm ơn”, qua hai giây, hắn lại ở một đống biểu tượng cảm xúc chọn một hồi lâu.
【 Ăn hamburger.jpg 】
“Ong ——” một cái pop-up (thông báo nổi).
【 Cuối tuần cậu sinh nhật, gọi bạn bè đều tới, mẹ nói lần này làm náo nhiệt một chút. 】
Bùi An Ninh nhét miếng hamburger cuối cùng vào miệng, hắn động thủ đánh chữ.
【 Tớ đã nói chuyện ly hồn với Nhậm Thanh Xa rồi. 】
Cái hamburger thứ hai được mở ra, tiếng giấy gói sột soạt trong đêm càng rõ ràng. Ánh mắt Bùi An Ninh nhìn chằm chằm khung chat, bên kia qua một hồi lâu mới đáp lời.
【 Cuối tuần lại thu thập cậu. 】
【 Được. 】
Anh hắn chắc sẽ không lại về, Bùi An Ninh đóng điện thoại. Hắn một hơi ăn hết bốn cái hamburger còn lại, axit dạ dày cuối cùng cũng được áp chế xuống.
Cuối tuần sinh nhật, hắn chỉ cần mang theo Nhậm Thanh Xa về là được.
Cuối tuần.
Nhậm Thanh Xa thay một thân áo phao màu xanh nhạt dáng ngắn tương đối nhẹ nhàng, bên trong chọn một cái áo hoodie trắng có mũ, bên dưới lại phối một cái quần jean màu nhạt. Nhậm Thanh Xa ra cửa lúc soi gương nhìn mình vài lần.
Khả năng phối hợp trang phục của hắn cũng ổn.
“Thảo ca, hôm nay đi nhà cậu ăn cơm, tớ phải mang đồ cho dì.”
“Không cần, mẹ tớ rất thích cậu.”
“Kia không được, không thể tay không tới cửa.”
Bùi An Ninh cứng đầu không lại hắn, hai người cuối cùng ở trung tâm thương mại xuống xe. Nhậm Thanh Xa chọn tới chọn lui cũng không chọn được cái gì vừa ý, “Dì thích cái gì?”
Bùi An Ninh nghĩ nghĩ: “Mẹ tớ ngày thường đồ trang sức mang ít, trong nhà cũng không thiếu đồ. Mua chút vật nhỏ là được, nàng đều thích.”
Hắn nói cũng như chưa nói, Nhậm Thanh Xa xua tay: “Vẫn là tớ tự chọn.”
Quay vài vòng, cuối cùng Nhậm Thanh Xa chọn một cái khăn vuông: “Thế nào? Vừa rồi tớ thấy cửa hàng nhà hắn liền buộc một cái khăn vuông ở trên túi.”
Bùi An Ninh gật đầu: “Đẹp.”
“Được, vậy cái này.”
Taxi một mạch chạy hướng khu biệt thự. Nhậm Thanh Xa có chút căng thẳng: “Nhà cậu có nghi lễ gì không? Tớ phải chú ý chút gì không?”
Hắn trước nay không tiếp xúc qua loại gia đình này: “Có thể hay không giống trong tiểu thuyết có quản gia ra đón?”
Bùi An Ninh nhíu mày: “Cậu đều xem tiểu thuyết gì vậy?”
Nhậm Thanh Xa chột dạ, hắn theo bản năng xoa cổ tay: “Đều là quẹt video ngắn thấy một số đoạn cắt thôi.”
Xe hướng khu biệt thự chạy, dải cây xanh rậm rạp trên đường vào mùa đông tiêu điều không ít.
“Không có gì phải chú ý. Hôm nay còn có mấy người bạn của anh tớ muốn tới, đi theo chơi là được.”
Còn có người?
Nhậm Thanh Xa cảm thấy không thích hợp: “Hôm nay không phải là sinh nhật dì đó chứ?”
“Không phải.”
“Sinh nhật anh cậu?”
Bùi An Ninh lắc đầu.
Nhậm Thanh Xa đột nhiên trừng lớn đôi mắt: “Thảo ca, cậu sinh nhật cậu không nói với tớ!”
Bùi An Ninh bị hắn giật mình: “Tớ sợ cậu mua đồ.”
“Tớ khẳng định phải mua đồ!” Nhậm Thanh Xa bị hắn chọc cười: “Có phải là anh em không hả, lúc này không tàn nhẫn chặt tớ một khoản sao?”
Bùi An Ninh sững sờ: “Đều giống nhau mà.”
“Giống nhau cái rắm, chờ ăn cơm xong đi chọn quà sinh nhật của cậu.” Nhậm Thanh Xa ra lệnh hắn.
“... Được.”
Hôm nay người đông, biệt thự náo nhiệt như ăn tết. Mẹ Bùi An Ninh thấy Nhậm Thanh Xa cười liên tục, bà rất thích đứa trẻ này. Có đứa trẻ này cùng An Bình nhà bà chơi bà cũng yên tâm.
Vương Đại Tề chọn người thật tốt.
Nhậm Thanh Xa cười lên rất được lòng người lớn: “Dì chào, lần đầu tiên gặp mặt, cái này tặng cho dì.”
“Sao lại mang quà tới nha! Bùi An Ninh! Cậu bị sao vậy?” Dung Dao trừng mắt nhìn Bùi An Ninh một cái: “Sao lại có thể để Tiểu Xa mang quà tới?”
Bùi An Ninh cười cười, hắn vừa muốn mở miệng thì bị Bùi Ngọc Sinh ở lầu hai gọi đi rồi: “Bùi An Ninh, lên đây.”
Bùi An Ninh nhìn Nhậm Thanh Xa một cái: “Tớ lát nữa quay lại.”
Nhậm Thanh Xa rộng rãi xua tay: “Bận thì đi đi, tớ tán gẫu với dì một lát.”
“Ai, đúng! Để Tiểu Xa tán gẫu với ta một hồi.”
Dung Dao hôm nay mặc một thân vest trắng, bà tuổi này cả người đều rất năng động. Giống như Bùi An Ninh nói, đồ trang sức trên người Dung Dao không nhiều, cũng chỉ có đôi hoa tai ngọc trai đeo trên vành tai.
Tôn lên vẻ đoan trang hào phóng của bà.
Dung Dao nói chuyện ôn nhu thân thiện. Người xung quanh tất bật bố trí phòng khách, bà thấy thế kéo Nhậm Thanh Xa ngồi ở trên sô pha: “Tiểu Xa, qua đây ngồi.”
“Cảm ơn dì.”
“Ở trường học cùng An Bình sống thế nào? Tính cách nó buồn, ta không ngờ nó nhanh như vậy có thể kết bạn.”
Nhậm Thanh Xa không sợ nhất là nói chuyện với người lớn. Hắn thật sự tán gẫu lên có thể chọc người ta cười đến không ngậm miệng được.
Chỉ khoảng mười phút, chờ Bùi Ngọc Sinh, Bùi An Ninh hai người lại từ trên lầu xuống dưới, Dung Dao bị Nhậm Thanh Xa chọc cười không ngừng: “Thật sao? Các cậu thú vị quá.”
Nhậm Thanh Xa hắc hắc cười vui vẻ: “Cũng ổn, nhưng Thảo... Bùi An Ninh sức lực quá lớn, tớ bẻ không lại hắn.”
Giọng điệu của Dung Dao bớt xa lạ khách sáo hơn nửa: “An Bình từ nhỏ sức lực đã lớn, nó ăn cũng nhiều.”
Bùi Ngọc Sinh cởi vest trông trẻ hơn vài tuổi. Anh ấy lại đây cùng Nhậm Thanh Xa chào hỏi: “Chơi vui nhé, Bùi An Ninh chỉ mang theo một người bạn là cậu tới, để nó chiêu đãi cậu.”
“Vâng, cảm ơn anh cả.”
“Vậy được, cậu cùng An Bình chơi đi, dì qua bên kia xem chút.” Dung Dao cười ha hả đi rồi.
Bùi An Ninh dẫn Nhậm Thanh Xa đi đến đại sảnh. Bánh kem, đồ ngọt sớm đã được chuẩn bị xong: “Mẹ tớ rất thích cậu.”
“Tớ cũng thích dì.” Nhậm Thanh Xa tiện tay lấy đồ vật ăn: “Ngon quá, tay nghề sư phụ thật không tệ.”
Bùi An Ninh cũng theo hắn ăn: “Ừm, ngon thật.”
Người qua lại ở đại sảnh yến hội không ít. Người mới từ bên ngoài tiến vào phần lớn đều đi theo Bùi Ngọc Sinh chào hỏi. Nhậm Thanh Xa chọc hắn: “Cậu không lên chào hỏi sao?”
Bùi An Ninh nhìn về phía bên kia lắc đầu: “Nhà tớ thường là anh cả tớ lo, hôm nay tớ ở bên cậu là được.”
Cả nhóm người cách đó không xa mặc vest giày da, không biết còn tưởng là họp thường niên công ty.
Nhậm Thanh Xa gật gù: “Hôm nay sinh nhật cậu, anh cả bận rộn giao tiếp, ngược lại cậu là chủ nhân mà lại ngồi xổm ở đây ăn bánh kem cùng tớ.”
Bùi An Ninh lại cắn một miếng, hắn nháy mắt với Nhậm Thanh Xa: “Rất xin lỗi anh cả.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Vậy tớ đi đánh một vòng chào hỏi trước, cậu nhàm chán thì đi phòng máy chơi game lầu hai.”
“Đừng lo lắng tớ, cậu bận việc cậu đi.”
Bùi An Ninh gật đầu, quay người đi rồi. Nhưng hắn không yên tâm Nhậm Thanh Xa, đi hai ba bước liền quay đầu xem một cái.
Quả nhiên, Nhậm Thanh Xa căn bản không cần hắn lo lắng. Hắn vừa đi chưa được hai phút, liền có người đi lên bắt chuyện.
Người kia Bùi An Ninh hơi quen mắt, là bạn bè của anh hắn, cậu út nhà Triệu – Triệu Liên Khê.
Bùi An Ninh nhíu mày.
“Tiểu Ninh! Sinh nhật vui vẻ nhé, đều là tiểu tử lớn rồi!”
Bùi An Ninh hoàn hồn: “Chú Vương.” Hắn cười nhạt khách sáo với người đàn ông trung niên, ánh mắt còn lại tổng không nhịn được quay lại nhìn.
“Chào cậu, cậu là đồng học của An Bình phải không?”
Nhậm Thanh Xa cùng hắn bắt tay: “Chào anh, em tên Nhậm Thanh Xa, đồng học đại học của Bùi An Ninh.”
“Anh tên Triệu Liên Khê, anh là bạn của anh hắn Bùi Ngọc Sinh, cũng coi như nhìn An Bình lớn lên.”
Nhậm Thanh Xa cười cười: “Vậy phải gọi anh Triệu.”
Triệu Liên Khê liên tục xua tay: “Đừng mà! Anh chỉ lớn hơn Bùi An Ninh ba tuổi thôi. Anh là cả ngày chơi với Bùi Ngọc Sinh, nhưng không hề lão khí như hắn. Cậu gọi anh là Liên Khê, A Khê đều được, Bùi Ngọc Sinh cũng gọi anh như vậy.”
Nhậm Thanh Xa nghĩ nghĩ: “Thế cũng phải gọi một tiếng Khê ca.”
Cái chữ đơn độc thêm ca này nghe thế nào cũng già, Triệu Liên Khê giương mắt đầy bất đắc dĩ: “... Vậy, vậy Khê ca đi, nghe còn trẻ hơn chút.”
“Được, Khê ca.”
Cuối cùng hài lòng, Triệu Liên Khê học Nhậm Thanh Xa bưng một đĩa bánh kem ngồi ở chỗ vừa nãy Bùi An Ninh ngồi: “Cuộc sống đại học các cậu thế nào? Nghe nói sau khi chúng ta tốt nghiệp chính sách lại sửa rồi.”
“Nhìn không tồi, em là sinh viên thể dục tuyển thẳng vào, mấy cái khác không quá hiểu biết.”
Thế mà vẫn là sinh viên thể dục, rất hăng hái.
Khóe miệng Triệu Liên Khê ngậm cười: “Vậy cậu tập cơ bắp thế nào? Anh hâm mộ sinh viên thể dục, dáng người tốt lắm.”
“Em cảm thấy em luyện rất tốt.”
“Chà, không khiêm tốn chút nào!” Triệu Liên Khê đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Không thì đi phòng tập thể thao xem chút? Tầng 3 của biệt thự có đấy. Cậu dạy tớ đi, tổng ở văn phòng cơ bắp đều thoái hóa rồi.”
Nhậm Thanh Xa do dự một lát: “Cũng đúng, đi.”
“Sảng khoái, đi.”
“Chờ đã.” Hai người vừa định đi về phía thang lầu, Bùi Ngọc Sinh không biết từ đâu tới lại cản Triệu Liên Khê lại: “Tỉnh táo đi, huynh đệ.”
Triệu Liên Khê không phục: “Cậu tán gẫu cậu, cậu qua đây quản tớ làm gì?”
Nhậm Thanh Xa không sao cả: “Khê ca, anh cả. Hai người có việc bận việc hai người là được.”
Bùi Ngọc Sinh nhíu mày, anh ấy quay đầu kêu: “Bùi An Ninh!”
Bùi An Ninh vội vàng bước nhanh lại đây: “Anh?”
“Ở bên Thanh Xa thật tốt, còn lại để anh lo.”
Bùi An Ninh gật đầu, hắn ước gì: “Được.”
Triệu Liên Khê vẻ mặt khó chịu bị kéo đi rồi, một mạch bị kéo tới hậu viện: “Cậu đây là ý gì hả? Tớ chưa bảo cậu giới thiệu tớ tự bắt chuyện cũng không được?”
“Ý đồ người nào cậu cũng dám đánh.”
“Buông ra!” Triệu Liên Khê cúi đầu sắp xếp lại bộ âu phục bị kéo nhăn: “Sao, nhà hắn tớ không thể chọc vào? Mới về nước? Tớ sao chưa thấy qua hạng người này.”
“Không phải? Vậy cậu cái vẻ mặt này nhìn tớ.”
Triệu Liên Khê thấy người này lại không nói lời nào: “Có chuyện thì nói.”
Bùi Ngọc Sinh châm một điếu thuốc ngồi xuống trên ghế bên cạnh: “Bùi An Ninh có ý với hắn.”
“Ngọa tào?”
Triệu Liên Khê sáp lại gần: “Cái này cậu cũng quản? Có phải cậu quản hơi rộng rồi không.”
Bùi Ngọc Sinh "Sách" một tiếng: “Cậu nhất thời hứng khởi tìm người khác mà bắt đầu đi.”
“Dựa! Thật mẹ nó phục.” Triệu Liên Khê thầm mắng một tiếng: “Cậu đối với em trai cậu có phải có chút quá cưng chiều rồi không. Loại chuyện này cậu cứ như vậy tiếp nhận rồi.”
Bùi Ngọc Sinh không nói chuyện.
Triệu Liên Khê không tự tìm vô vị nữa: “Đi đây.”
Buổi tụ họp sinh nhật mãi đến hơn 8 giờ tối mới kết thúc. Bánh sinh nhật của Bùi An Ninh ngon hơn nhiều so với bánh kem ở sảnh yến hội. Nhậm Thanh Xa vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Sáng mai 5 km phải đổi thành 10 km.”
Bùi An Ninh nhíu mày: “Bánh kem này đường phân không nhiều lắm.”
“Thật sao?” Nhậm Thanh Xa kinh hỉ: “Vậy tớ lát nữa ăn thêm một miếng.”
Bùi An Ninh thấy thế: “Tớ đi lấy cho cậu.”
“Cùng nhau.”
Buổi tiệc sinh nhật Bùi An Ninh kết thúc vào tám giờ. Dung Dao vốn định giữ hai đứa nhỏ này ở lại nhà ở, Vương Đại Tề bên kia gọi điện thoại có chuyện, nhưng hai người này kiên quyết không chịu.
Nhậm Thanh Xa vội vã đi mua quà sinh nhật cho Bùi An Ninh, hắn cười hì hì vẫy tay với Dung Dao: “Dì Dung, con có dịp lại đến thăm dì.”
“Vậy được, để tài xế đưa các cậu.”
“Vâng, cảm ơn dì.”
“Bang” cửa xe đóng lại. Nhậm Thanh Xa cùng Bùi An Ninh xuống xe ở trung tâm thương mại nơi ban ngày mua khăn lụa. Hắn sợ trung tâm thương mại đóng cửa, vội vàng kéo Bùi An Ninh đi vào trong.
“Thảo ca, cậu thích cái gì?”
“Tớ đều thích.”
“Kia không được, tớ tặng không nổi.” Nhậm Thanh Xa đi dạo tới đi dạo lui, hắn tối nay ăn nhiều vừa vặn có thể tiêu thực: “Đi! Tớ biết rồi.”
Bị Nhậm Thanh Xa lôi kéo đi vào một nhà hiệu sách, Bùi An Ninh cười hỏi: “Tặng tớ một quyển sách y học sao?”
“Kia tính là quà sinh nhật gì, đó là thêm bài tập cho cậu.”
Nhậm Thanh Xa lập tức đi vào trong, hắn đi đến chỗ quẹo tay vẫy tay với Bùi An Ninh: “Bên này.”
Ở góc hiệu sách tách ra một khoảng không gian nhỏ, quầy hướng dẫn mua cái gì cần có đều có. Hướng dẫn mua đã sớm chuẩn bị tan tầm, cô ấy thấy có người tới khá ngạc nhiên: “Soái ca, mua bút máy sao?”
Nhậm Thanh Xa liếc mắt một cái nhìn trúng cây ở chính giữa nhất: “Mua, lấy cây này ra xem một chút.”
Hướng dẫn mua lập tức đem cây bút Nhậm Thanh Xa lựa chọn lấy ra: “Cây này ngòi bút 0.5 thích hợp viết, là sản phẩm tốt nhất trong tầm giá trăm tệ của cửa hàng chúng em, lại còn xinh đẹp.”
“Có khách hàng tới mua em đều trước hết đề cử cây này.”
“Được, lấy cái này.”
Nhậm Thanh Xa mua xong mới ra cửa hàng liền đem bút đưa cho Bùi An Ninh: “Quà sinh nhật, tặng cậu.”
Bùi An Ninh nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Cậu biết tớ thích dùng bút máy sao?”
Nhậm Thanh Xa lắc đầu: “Cái này tớ thật sự không biết, bất quá tớ xem phim truyền hình bác sĩ trong túi tổng dắt một cây bút máy, phù hợp khí chất cậu.”
“Trùng hợp.”
Bùi An Ninh cười: “Về tớ cũng dắt vào túi áo.”
“Được thôi, chúng ta bây giờ nhanh chóng quay về. Nói không chừng có thể dắt bút vào trước 10 giờ rưỡi.”
“Được!”
Không ngừng tăng tốc, cuối cùng vẫn là chú bảo vệ mở cửa. Nhậm Thanh Xa cười hì hì: “Chú ơi, bốn năm này thùng nước của ngài đều để cháu thay!”
Chú bảo vệ nheo mắt: “Đây chính là cậu nói đấy!”
“Không chạy được!”
Trở về ký túc xá, Bùi An Ninh vẻ mặt nghiêm túc cầm áo sơ mi có túi, làm Nhậm Thanh Xa cười: “Thôi bỏ đi, phối với hoodie không hợp. Trang phục sơ mi giống anh cả.”
Bùi An Ninh bất đắc dĩ: “Vậy về sau dắt ở trên áo blouse trắng.”
Nhậm Thanh Xa gật gù: “Đúng rồi, hôm nay tới tìm tớ nói chuyện Khê ca là bạn anh cả hả?”
“... Là.”
Nhậm Thanh Xa thuận miệng nói: “Hắn nếu là muốn rèn luyện làm hắn tìm tớ là được.”
Bùi An Ninh sững sờ: “Hắn muốn tìm cậu cùng nhau tập gym?”
“Ừm, hắn nói muốn tập luyện.”
Bùi An Ninh đột nhiên lớn tiếng: “Không được!”
Nhậm Thanh Xa bị hắn giật mình: “Sao vậy? Làm tớ sợ nhảy dựng.”