BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI LÚC NÀO CŨNG KHÓ THỞ

Chap 17

Chương 17: Bùi An Ninh Thẳng Thắn

 

“Vậy tớ đi học trước đây.”

Tuần này Bùi An Ninh phải đến phòng thí nghiệm. “Được.”

Giống như cái xác không hồn, Nhậm Thanh Viễn đi xe đạp điện. Hắn cắm chìa khóa vào ổ khóa cổng ký túc xá, rút ba bốn lần mới rút ra. Hắn sống sót sau tai nạn: "Trời ơi, may mà không gãy."

Đầu váng vất, nghĩ vấn đề gì cũng không thông suốt. Nhậm Thanh Viễn dứt khoát đến phòng học liền ngủ. Hắn hiện tại không quản điểm danh hay không điểm danh, gần như cả đêm không ngủ, Nhậm Thanh Viễn ngủ một giấc đến khi tan học.

“Nhìn cậu thế này, sốt vẫn chưa thuyên giảm à?” Lý Húc quay đầu lại: “Tớ sờ trán cậu vẫn ổn mà, sao lại mệt mỏi đến vậy?”

Nhậm Thanh Viễn nghiêm trang: “Anh Húc, cậu thấy trạng thái tinh thần tớ thế nào?”

“Cậu à? Khí huyết đủ, tinh lực dồi dào, chắc chắn là người có năng lượng cao.” Lý Húc thu dọn cặp: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Hôm qua tớ…” Nhậm Thanh Viễn đấm đầu: “Tớ cũng không ăn nấm đâu, nhưng lại không phải nằm mơ.”

“Sao hả? Cậu nói rõ xem.”

“Cậu nói, một người có thể nhiệt độ cơ thể giảm xuống còn 22 độ sau đó vài giờ lại khôi phục về 36 độ rồi tỉnh lại không?”

“Phụt, ha ha ha ha ha ha ha.”

Những người xung quanh lần lượt rời khỏi phòng học, từng người nhìn Lý Húc đang cười điên cuồng như nhìn kẻ ngốc, nhưng điều này không bao gồm Nhậm Thanh Viễn.

Là người nào nghe câu này cũng sẽ không nhịn được cười.

Lý Húc cười đến chảy nước mắt, hắn quơ tay lau sạch: “22 độ? Chưa ngủ tỉnh đâu đấy! 27 độ đã là thi thể rồi, cậu còn 22 độ? Này, cậu nói xem?”

“Không phải tớ.”

Lý Húc ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, miêu tả (tỏ ý an ủi).

“Tớ nói cậu nên xin nghỉ thêm hai ngày nữa đi, cậu sốt đến thần trí không rõ rồi.” Lý Húc hoàn toàn coi hắn đang nói đùa: “22 độ? Cậu đi viết tiểu thuyết đi, loại kinh dị thần quái ấy.”

Từ "thần quái" khiến Nhậm Thanh Viễn toát một trận mồ hôi lạnh khắp người. Giọng hắn khô khốc, đưa tay cầm lấy chai nước uống mấy ngụm để áp xuống: “Đi thôi, ăn cơm.”

Bình thường Nhậm Thanh Viễn và Lý Húc ở cùng nhau thì có những câu chuyện nói không hết, nhưng hôm nay Lý Húc phát hiện Nhậm Thanh Viễn không phản ứng hắn: “Này! Tớ đang nói chuyện với cậu đấy! Mới chưa được một học kỳ mà tình cảm đã phai nhạt rồi.”

“Sốt làm mất lưỡi rồi à?”

Nhậm Thanh Viễn bừng tỉnh: “Cái gì?”

“Cậu cũng không sốt mà, rốt cuộc là sao vậy?”

Nhậm Thanh Viễn như nhai sáp nuốt xuống miếng cơm trong miệng: “Buổi chiều giúp tớ xin nghỉ với huấn luyện viên, tớ đi bệnh viện lấy số khám xem.”

Lý Húc bị hắn nói đến mơ hồ, đã hạ sốt rồi còn khám gì nữa, hắn hừ lạnh một tiếng: “Rốt cuộc tính đi khám đầu óc à?”

“Ừm.”

Lý Húc không để tâm: “Đi thôi đi thôi, khám cho kỹ vào, tra cả não trái lẫn não phải đi.”


Ăn cơm xong, Nhậm Thanh Viễn ra cửa đi thẳng đến Bệnh viện II. Không chút do dự chọn số chuyên gia khoa tâm thần lầu 4.

Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện che trời lấp đất. Rõ ràng đã vào thu, điều hòa bệnh viện vẫn mạnh như vậy, Nhậm Thanh Viễn vừa bước vào đã rùng mình một cái.

Ngoài phòng khám, người qua lại thần sắc khác nhau. Có thể đến khoa tâm thần đều không phải là người bình thường. Nhậm Thanh Viễn thầm nghĩ, triệu chứng của hắn chắc còn tính là nhẹ nhỉ?

【 Mời Nhậm Thanh Viễn đến phòng khám số 1 khám bệnh! 】

Nhậm Thanh Viễn nghe thấy tiếng gọi nhảy dựng đứng lên. Đi quá gấp, chân trái vướng chân phải loạng choạng hai cái suýt ngã, làm cô y tá đi ngang qua hoảng sợ: “Chậm một chút, chậm một chút!”

“À, cảm ơn!”

Nhậm Thanh Viễn thở phào một hơi, hắn đẩy cửa lớn phòng khám.

Quả không hổ là số chuyên gia, trước máy tính ngồi một vị chuyên gia uy quyền. Vị chuyên gia trông đã lớn tuổi, tóc chỉ còn một nửa, cười vẻ mặt hiền từ: “Ngồi.”

Nhậm Thanh Viễn đi thẳng vào vấn đề: “Bác sĩ, tôi cảm thấy tôi bị ảo tưởng chứng.”

Chuyên gia thong dong: “Kể tình huống của cậu xem.”

Năm phút sau, phòng khám trầm mặc một lúc. Chuyên gia đẩy đẩy kính mắt: “Cậu nói tối qua nhiệt độ cơ thể bạn cùng phòng cậu chỉ có 22 độ?”

“Đúng! Nhưng nhiệt độ cơ thể người làm sao có thể chỉ có 22 độ?”

“Hắn tỉnh không?”

“Ừm, hắn đi học rồi.”

Chuyên gia và trợ lý phía sau liếc nhìn nhau: “Gần đây có ăn thứ gì không?”

“Hôm qua phát sốt uống thuốc hạ sốt.”

Chuyên gia gật đầu: “Vậy được, cậu đi làm mấy cái kiểm tra này một chút.”

Nhậm Thanh Viễn cầm tờ đơn lập tức đi làm kiểm tra. Chờ hắn trở lại thì bác sĩ cau mày nhìn tờ đơn.

Nhậm Thanh Viễn căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh: “Bác sĩ, có nghiêm trọng lắm không?”

“Cũng ổn, cũng ổn.” Chuyên gia cầm bút máy vung lên trên đơn khám bệnh, rơi xuống một hàng chữ: “Uống trước hai ngày.”

“Vâng!”

Nhậm Thanh Viễn trịnh trọng gật đầu. Hắn nhận lấy tờ đơn vội vàng đi lấy thuốc.

Cánh cửa trắng lớn đóng lại, chuyên gia tháo kính ra xoa xoa thái dương. Hắn "Tấm tắc" hai tiếng: “Bây giờ đám trẻ này áp lực lớn quá. À đúng rồi Tiểu Trương, cậu có cảm thấy tôi tạo áp lực cho cậu không?”

Trợ lý cười hì hì vẻ mặt vui vẻ: “Sư phụ nói đâu thế? Em thích làm việc này mà.”

“Được, vậy được.”


Trong phòng thí nghiệm của Đại học Y Giang (Giang Đại).

Số sinh viên năm nhất có thể vào phòng thí nghiệm không nhiều. Người như Bùi An Ninh, vừa có thể hỗ trợ nghiên cứu sinh làm thí nghiệm vừa có thể độc lập triển khai nghiên cứu, mấy chục năm nay cũng chỉ có mình cậu. Giáo sư Trương mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ này đều phải cảm thán: “Có người kế nghiệp!”

Bùi An Ninh chào Giáo sư Trương rồi đi vào phòng thí nghiệm. Cậu nhìn có vẻ tâm sự. Anh nghiên cứu sinh bên cạnh mở lời hỏi cậu: “Sao vậy?”

Bùi An Ninh trầm mặc: “Không có gì đại sự.”

“Vậy được, lúc thí nghiệm tập trung tinh thần nhé.” Mục Cao Hiên ngửa đầu về phía cậu: “Cậu tiếp tục làm việc của cậu đi, hôm nay tôi không cần cậu hỗ trợ.”

Bùi An Ninh gật gật đầu: “Dạ, được.”

Gắng gượng lấy lại tinh thần, Bùi An Ninh đẩy nhanh tiến độ thêm mấy điểm, ngẩng đầu lên đã trôi qua 4 tiếng đồng hồ. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần tối sầm, Bùi An Ninh dừng động tác trên tay. Cậu rối rắm rốt cuộc nên nói với Nhậm Thanh Viễn như thế nào?

Người có nhiệt độ cơ thể dưới 27 độ đã chết rồi, nhiệt độ cơ thể cậu tối qua là 22 độ, có thể sánh ngang với việc bảo quản bằng tủ lạnh.

“Tiểu Bùi, tôi đi trước nhé.”

“Vâng, chào anh học trưởng.”

Mục Cao Hiên cười cười, quay người đi ra ngoài.

Suy nghĩ nửa giờ ở bồn rửa bên cạnh, Bùi An Ninh ghi lại tổ số liệu thí nghiệm cuối cùng, cậu cũng định đi về.

Hay là nói thẳng cho hắn biết?

Suy tư suốt đường đi đến cửa ký túc xá. Bùi An Ninh đẩy cửa vào thấy Nhậm Thanh Viễn đã về rồi. Cậu do dự: “Về rồi à.”

Nhậm Thanh Viễn tạm dừng trò chơi trên máy tính. Hắn cười vô tâm vô phổi: “Tớ mua trà sữa, quán ở cổng trường mới ra vị đấy, cậu mau nếm thử.”

Hắn đây là không tính truy cứu sao?

Như vậy là tốt nhất.

Bùi An Ninh thở phào một hơi. Khuôn mặt vô cảm cả ngày cuối cùng cũng có ý cười: “Cảm ơn, ngon lắm.”

Bùi An Ninh mượn cơ hội khơi mào đề tài, giống như đang quẹt biểu tượng cảm xúc trong khung chat, đẩy đề tài không muốn xem lên trên: “Cậu ăn cơm chưa? Có muốn cùng đi ăn một bữa không?”

“Tớ ăn rồi, tớ mới lấy thuốc về phải ăn xong mới uống. Cậu đi ăn đi.”

Bùi An Ninh quay người đặt cặp xuống: “Sốt vẫn chưa thuyên giảm sao? Có muốn đi truyền nước nữa không.”

“Không phải thuốc hạ sốt.”

Nhậm Thanh Viễn ngữ khí nhẹ nhàng: “Hôm nay tớ đi đăng ký khoa tâm thần của Bệnh viện II. Bác sĩ nói tớ gần đây áp lực hơi lớn, cũng không loại trừ là dấu hiệu của ảo tưởng chứng. Kê cho tớ ít thuốc, uống mấy ngày là không sao.”

Bang ——

Nhậm Thanh Viễn bị tiếng này giật mình. Hắn quay đầu lại xem: "Anh Thao Thiết, cặp rớt kìa.”

Bùi An Ninh đi tới vỗ vỗ vai Nhậm Thanh Viễn. Sắc mặt hắn phức tạp: “Nhậm Thanh Viễn, tớ có chuyện muốn nói.”

“Được thôi, cậu nói đi.”

Nhậm Thanh Viễn tháo tai nghe ra, quay người khóa chân ngồi trên ghế. Hắn cầm thú bông do hội sinh viên tặng lót ở lưng ghế nằm sấp, ngẩng mắt lên lại thấy Bùi An Ninh đóng cửa sau đó lại đi đóng cửa sổ. Hắn còn trèo lên giường lấy cái hộp gỗ kia xuống.

Nhậm Thanh Viễn kinh ngạc: “Bí mật thế!”

Bùi An Ninh bận rộn một hồi, đứng trước mặt hắn.

“Ừm.”

Thấy Bùi An Ninh thần sắc nghiêm túc, sắc mặt Nhậm Thanh Viễn ngưng trọng: “Bùi An Ninh, cậu nói đi.”

Bùi An Ninh gật đầu. Hắn kéo ghế qua ngồi xuống: “Cậu không hề nằm mơ, cũng không hề có ảo tưởng chứng. Nhiệt độ cơ thể tớ tối qua thật sự chỉ có 22 độ.”

Biểu cảm nghiêm túc, nhưng Bùi An Ninh nói chuyện vẫn là cái vẻ đạm nhiên đó. Nhậm Thanh Viễn choáng váng: “Hả?”

“Bát tự tớ suy yếu, đại sư nói tớ rất dễ bị âm sai câu hồn. Vì thế cho tớ loại lá bùa này. Một khi vòng tay rung động cảm nhận được âm sai tới gần, tớ xoa nát lá bùa nuốt vào là có thể tạm thời phong bế linh hồn.”

Nhậm Thanh Viễn cảm giác giống như đang nghe kể chuyện, nhưng Bùi An Ninh tối qua chỉ có 22 độ: “Vậy…”

“Tạm thời không có cách nào khác để hóa giải, đạo trưởng liền vẽ bùa cho tớ trước, cùng với sợi chỉ đỏ trên cổ tay tớ.” Bùi An Ninh nói xong kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay trái, bên trên quả thật có một sợi chỉ đỏ.

Nhậm Thanh Viễn vẫn luôn cho rằng đó là để bảo bình an.

“Tớ nuốt lá bùa tạm thời phong bế hồn phách, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống, hô hấp cũng sẽ tạm dừng. Chờ âm sai đi rồi tớ sẽ phục hồi tỉnh lại.”

Trầm mặc rất lâu.

Thú bông trên lưng ghế Nhậm Thanh Viễn rớt xuống hắn cũng không biết. Nhậm Thanh Viễn nuốt mạnh một ngụm nước bọt: “Cho nên trước đây cậu không có hô hấp đều là vì nuốt lá bùa?”

“Đúng vậy.”

Lá bùa trong hộp gỗ đỏ còn thừa năm sáu tờ, giấy vàng phù đỏ khiến người xem tê dại da đầu. Nhậm Thanh Viễn âm thầm cân nhắc: "… Không hô hấp, không mạch đập…"

“Vậy sau khi ly hồn người cậu giống như đã chết vậy?”

“Ừm.”

Bùi An Ninh cất đồ vật lại. Hắn cúi đầu sắp xếp: “Cậu tin không?”

“Tớ tin.”

Bùi An Ninh ngẩng phắt đầu: “Cậu tin tớ?”

Nhậm Thanh Viễn nhắm chặt hai mắt, gật đầu mạnh: “Tớ tin.” Bùi An Ninh đã "chết" trước mặt hắn sáu lần, mắt thấy là thật.

Nhậm Thanh Viễn vốn là không tin những chuyện quái lực loạn thần này, nhưng hắn hiện tại nếu không tin, hắn chính là thật sự bị bệnh.

Bệnh tâm thần.

Chủ nghĩa duy vật cả đời, hiện tại không thể không duy tâm. Nhậm Thanh Viễn nhanh chóng chấp nhận. Hắn lập tức hứng thú tăng vọt, túm lấy Bùi An Ninh hỏi: “Cho nên nói thật sự có Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường?”

Bùi An Ninh khựng lại: “Có thể là có.” Một tảng đá lớn trong lòng hắn "Phanh" mà rơi xuống đất: “Thuốc cũng đừng ăn.”

“Xem ra phim truyền hình cũng không phải vô căn cứ, nói không chừng còn có Đại Thánh nữa.”

Nhậm Thanh Viễn quay đầu nhìn viên nhộng trên bàn, sắc mặt phức tạp. Hắn đưa tay lấy lại: “Không ăn, tớ vừa hay xem trong mấy viên thuốc này có gì.”

Bùi An Ninh đặt hộp gỗ đỏ lại lên giường, quay người lại thì thấy Nhậm Thanh Viễn đã tháo rời viên nhộng.

Viên nhộng không có gì cả, thuần không khí.

Nhậm Thanh Viễn: “…”

Bùi An Ninh: “... Cũng khá tốt.”

“Không hổ là số chuyên gia.” Nhậm Thanh Viễn ha ha cười một hồi lâu: “Bà ngoại tớ cũng hiểu một chút về thần linh ma quỷ, lúc nhỏ còn ở cùng nhau thì thường có hàng xóm đồng hương đến tìm bà xem bệnh.”

Nhậm Thanh Viễn lấy trà sữa ra uống: “Tớ nhớ rõ hồi tớ sáu bảy tuổi, có lần tớ ngồi trên ghế sô pha xem họ làm.”

“Dì đến xem bệnh nằm trên giường. Bà ngoại đặt ba cái đũa vào chén nước đầy ắp trên đỉnh đầu dì, trong miệng lẩm nhẩm những người thân đã mất của dì. Chờ niệm đến tên người thân nào đó thì cái đũa bất động, tức là nói người đó đến thăm dì.”

“Bà ngoại bảo dì buổi tối ra ngã tư đường đốt ít tiền giấy cho người đó, nói như vậy bệnh rất nhanh là có thể khỏi.”

Hút hai viên trân châu lên, Nhậm Thanh Viễn đăm chiêu, đột nhiên hắn cười chột dạ: “Hồi nhỏ tớ luôn cho rằng bà ngoại tớ làm trò bí ẩn để lừa tiền người ta, giống như thần côn trong TV vậy.”

“Xem ra có rảnh về phải xin lỗi lão thái thái mới được.”

“Phải xin lỗi,” Bùi An Ninh bật cười: “Tớ đói bụng, đi ăn một bữa cùng tớ được không?” Ánh mắt hắn chân thành, trong đầu đưa Nhậm Thanh Viễn vốn đã ở vị trí bạn thân vào phạm trù quan hệ thân mật hơn.

“Cũng đúng, tớ chắc còn có thể ăn thêm chút nữa.”

“Được, tớ mời.”

Nhậm Thanh Viễn khoác áo khoác theo sau Bùi An Ninh ra cửa. Hắn lời thề son sắt: “Anh Thao Thiết cậu yên tâm, lúc cậu chết tớ phụ trách giúp cậu khiêng thi thể về ký túc xá.”

Tay Bùi An Ninh đang đóng cửa khựng lại: “… Cảm ơn.”

back top