Chương 16: Ảo Tưởng Chứng
"Bùi An Ninh, Anh Thao Thiết?" Nhậm Thanh Viễn vội vàng hai ba bước vượt từ trên giường xuống. Hôm nay hắn thức dậy muộn nên phải nhanh chóng thu dọn.
Thấy Bùi An Ninh bên kia vẫn còn ngủ, Nhậm Thanh Viễn hô lớn hắn hai tiếng: "Phải đi học rồi, Bùi An Ninh!"
Chờ hắn rửa mặt xong đi ra thì phát hiện bên kia vẫn không có động tĩnh. Nhậm Thanh Viễn nhìn đồng hồ: "Trời ơi, hắn hôm nay không có tiết." Thời gian sắp không kịp, Nhậm Thanh Viễn một phát đẩy cửa xông ra ngoài.
Xe đạp điện nhanh như chớp chạy đến khu dạy học. Hắn luống cuống tay chân dựng xe, chạy thẳng lên tầng 4, mồ hôi đầy đầu.
Học lý thuyết cả một buổi sáng, Nhậm Thanh Viễn gần như ngủ gật ở nửa tiết sau. Hắn cố gắng chống đỡ để ghi chép. Chờ chuông tan học vừa vang, hắn nhìn lại mấy hàng bùa vẽ quỷ phía sau, trầm mặc.
Thở dài một hơi, Nhậm Thanh Viễn hỏi: "Lý Húc, viết bài chưa?"
Lý Húc ngáp một cái: "Rồi."
Nhậm Thanh Viễn thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa điện thoại qua: "Chụp cho tớ một chút."
2 giây sau, Lý Húc trả điện thoại lại. Hắn hồi máu sống lại: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Hai người ỷ có xe không lưu lại trong trường học, vặn ga một cái, thẳng đến phố ăn vặt cổng sau.
Đi vào quán bún, mắt Nhậm Thanh Viễn tinh, hắn liếc một cái đã thấy Bùi An Ninh ngồi ở cạnh cửa: "Bên kia là Bùi An Ninh à? Chúng ta qua đó đi."
Hai người người trước người sau bưng bún đi qua. Bùi An Ninh bị hai người này giật mình, cậu đang ăn chén mì thứ hai: "Các cậu tan học rồi à?"
Lý Húc vừa ngồi xuống lắc cổ xung quanh. Hắn ngủ đến xương cổ "lộp bộp lộp bộp" vang lên: "Mới tan học, mệt chết tớ."
Nhậm Thanh Viễn đồng cảm như bản thân mình cũng bị: "Tớ vốn cố gắng chống đỡ không ngủ, kết quả vừa tan học nhìn lại mấy cái bùa vẽ mình viết... À," Nhậm Thanh Viễn uống một hơi nửa bình nước, "Tớ thà ngủ một lát."
Bùi An Ninh cười khẽ.
Lý Húc: "Hai cậu sáng nay không có tiết sao?"
Bùi An Ninh lắc đầu.
Lý Húc khó chịu: "Mới nghỉ lễ về không nên xếp tiết sáng sớm, cảm giác giáo viên cũng không quá có tinh thần."
Bún vừa ra khỏi nồi còn nóng. Hai người đến bây giờ một ngụm cũng chưa ăn được. Nghe Lý Húc nói vậy, Nhậm Thanh Viễn cười lớn một hồi lâu: "Giáo sư Vương là mời về sau khi nghỉ hưu rồi, người ta hơn 70 tuổi, cậu muốn ông ấy có tinh thần đến mức nào."
"Đã có tinh thần hơn chúng ta nhiều rồi."
Lý Húc tự mình cũng cười: "Ai, được được được, ăn cơm."
Buổi chiều khoa Thể dục có huấn luyện, Nhậm Thanh Viễn và Lý Húc ăn xong liền đi trước. Bùi An Ninh ngồi trên ghế vẫy tay với hai người họ, quay người: "Ông chủ, cho tôi thêm một chén phở."
"Ài, được!"
Ngáp cái này tiếp cái khác, buổi trưa mùa thu cũng không ấm áp. Nhậm Thanh Viễn và Lý Húc thay quần áo ở khu nghỉ ngơi bật điều hòa. Lý Húc nhìn chằm chằm Nhậm Thanh Viễn một hồi lâu: "Cậu còn nóng à? Sao mặt cậu đến bây giờ còn đỏ?"
"Tớ không nóng mà."
"Vừa rồi ăn cơm tớ đã thấy rồi, tớ tưởng cậu nóng."
Nhậm Thanh Viễn thay áo thun thể thao ngắn tay: "Mặt tớ đỏ sao?" Hắn quay người đi soi gương: "Đúng là có hơi đỏ."
"Cậu không phải phát sốt đấy chứ?" Lý Húc nhích tới gần: "Tớ sờ xem."
"Trời đất ơi, anh cả! Cậu phải đến 38, 39 độ rồi." Một tiếng kinh hô: "Đừng luyện nữa, mau đi uống thuốc đi."
Nhậm Thanh Viễn nhíu mày, phát sốt?
Hắn không bận tâm: "Không sao, lát nữa toát mồ hôi ra là khỏe thôi."
Lý Húc thì không chịu, hai người xô xô đẩy đẩy: "Kiềm chế đi, mau về đi. Lát nữa tớ nói với huấn luyện viên."
Không cãi lại hắn, Nhậm Thanh Viễn thay quần áo lại: "Vậy được, tớ đi phòng y tế lấy ít thuốc, cậu giúp tớ xin nghỉ với huấn luyện viên."
"Đi mau."
Nhậm Thanh Viễn tới phòng y tế đo quả nhiên là phát sốt. Y tá trường chậm rãi thu nhiệt kế, vẻ mặt bất đắc dĩ: "39 độ cậu mới chịu đến à."
Y tá trường thủ pháp thành thạo truyền nước cho hắn: "Ngủ một lát đi, truyền xong tôi gọi cậu."
Nhậm Thanh Viễn hậm hực cười cười: "Cảm ơn bác sĩ."
Hắn vốn đã mệt, ăn cơm trưa xong cũng chưa lấy lại tinh thần. Dựa vào cơn sốt, đầu óc váng vất. Nhậm Thanh Viễn nằm xuống giường bệnh, chưa đến hai phút đã ngủ.
Chờ Nhậm Thanh Viễn tỉnh lại là hai giờ sau. Y tá trường vỗ vỗ hắn: "Có đau đầu không?"
Nhậm Thanh Viễn lắc đầu: "Không đau."
"Vậy được, kê thuốc cho cậu rồi đấy, về ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ."
Nhậm Thanh Viễn ngáp. Cơn sốt của hắn đã giảm kha khá. Đi ngang qua siêu thị, hắn vào mua một chiếc nhiệt kế mang về ký túc xá.
Về ký túc xá sau hắn tiếp tục ngủ. Ngủ đến trời tối mới xuống giường. Nhậm Thanh Viễn đo nhiệt độ cơ thể mình: "37... cũng ổn, không tính là sốt."
Tắm rửa một cái cho tỉnh táo, Nhậm Thanh Viễn trả lời từng tin nhắn chưa đọc: "Không sao, hạ sốt rồi."
"Ừm, cảm ơn Anh Húc."
Cửa bị đẩy ra. Nhậm Thanh Viễn quay đầu: "Về rồi à."
Bùi An Ninh gật đầu: "Hạ sốt rồi à? Mua một phần mì xương heo, cậu ăn cơm trước rồi uống thuốc."
Nhậm Thanh Viễn nhận lấy: "Cảm ơn Anh Thao Thiết, vừa đo 37 độ, không sao."
Bùi An Ninh gật đầu: "Cậu ăn đi, tớ ngủ một lát."
"Được."
Bùi An Ninh nói xong đi thẳng đến giường. Chỉ khoảng ba giây đồng hồ, mặt Nhậm Thanh Viễn còn chưa mở ra hết, bên kia Bùi An Ninh đã nằm xuống.
"Làm nghiên cứu đúng là mệt, xem ép Anh Thao Thiết của mình thành cái dạng gì này." Nhậm Thanh Viễn thở dài. Mì xương heo là của quán ở phố ăn vặt cổng sau, Nhậm Thanh Viễn từng nói món này ngon, không ngờ Bùi An Ninh lại nhớ.
Nhậm Thanh Viễn ăn đến mồ hôi đầy đầu, hắn dùng tay quạt gió, lấy ra hai viên thuốc từ hộp nuốt một hơi. Ăn xong hắn đi tắm rửa.
Giao diện máy tính biến hóa nhanh chóng. Nhậm Thanh Viễn đeo tai nghe trải nghiệm cốt truyện nhập tâm. Cốt truyện chủ tuyến mới được cập nhật gần đây hắn đã chơi nửa tháng. Không biết có phải thay đổi kế hoạch không, nó còn cao trào hơn so với ban đầu.
"Trời ơi!" Thế là kết thúc rồi sao?
Nhậm Thanh Viễn nhìn mấy chữ "Cốt truyện tiếp theo đang chờ mở khóa" vẻ mặt u sầu. Hắn thở phào một hơi cầm lấy điện thoại: "Đã 10 giờ rồi."
Bùi An Ninh vẫn đang ngủ, Nhậm Thanh Viễn gọi hắn: "Anh Thao Thiết, Anh Thao Thiết? Lát nữa cúp nước đấy."
Thấy không ai trả lời, Nhậm Thanh Viễn khẽ nhíu mày. Hắn quay người đi về phía Bùi An Ninh: "Bùi An Ninh?"
Giày cũng chưa cởi?
Nhậm Thanh Viễn có dự cảm không lành trong lòng. Hắn bước nhanh lên bệ giường, ngồi ở bậc thang cao nhất lắc lắc tay Bùi An Ninh. Vừa chạm vào đã khiến Nhậm Thanh Viễn giật mình: "Sao mà lạnh thế!"
Tay Bùi An Ninh bình thường cũng lạnh, nhưng không đến mức lạnh như vậy. Nhiệt độ cơ thể hắn hiện tại giống hệt lúc ngất xỉu trong phòng tắm lần trước. Nhậm Thanh Viễn vội vàng xuống giường đi lấy nhiệt kế trên bàn mình, hai ba cái đã nhét vào nách Bùi An Ninh.
Hắn rối rắm: "Thăm dò hô hấp không nhỉ... Dò xét có ích lợi gì?" Nhậm Thanh Viễn nhíu mày, hắn tiếp tục gọi: "Bùi An Ninh! Bùi An Ninh?"
Vẫn không có động tĩnh.
Ra một thân mồ hôi lạnh, thấy thời gian vừa đủ Nhậm Thanh Viễn lập tức lấy nhiệt kế ra. Hắn không dám tin: "23 độ!"
Giọng nói đều sợ đến biến điệu.
"Trời ơi, Bùi An Ninh!"
Lòng Nhậm Thanh Viễn "lộp bộp" vài cái, tay hắn đều có chút tê dại. Nhưng mấy lần trước kinh nghiệm đã chứng minh Bùi An Ninh trong tình huống này đều không sao, sau đó đều sống lại.
Nhưng hắn chỉ có 23 độ!
Nhậm Thanh Viễn yên lặng đặt nhiệt kế lại lên người mình. Năm phút sau: "37 độ 2, không sốt."
37 độ 2 là giới hạn sốt nhẹ, nhưng hắn không sốt, nhiệt kế cũng không hư.
Nhậm Thanh Viễn không thừa nhận là vấn đề của mình, hắn lại đặt nhiệt kế lên người Bùi An Ninh: "22 độ!"
Còn thấp hơn lúc nãy. Sợ Bùi An Ninh lạnh, Nhậm Thanh Viễn quay người bật điều hòa. Hắn tiếp tục gọi: "Bùi An Ninh, Bùi An Ninh!"
Nhậm Thanh Viễn không gọi xe cứu thương. Hắn dự cảm lần này gọi 120 sẽ giống lần trước, hơn nữa người đã 22 độ, xe cứu thương có ích lợi gì?
Đầu óc căn bản chuyển không kịp. Nhậm Thanh Viễn bò lên giường kéo chăn Bùi An Ninh xuống đắp cho cậu. Trong lúc hoảng loạn, hắn rung ra một cái hộp gỗ đỏ từ dưới gối. Chiếc hộp quay cuồng vài vòng "phanh" một tiếng đập vào thanh chắn gỗ.
Loại hộp đựng đồ của thế kỷ trước này khiến Nhậm Thanh Viễn ngớ người, nhưng hắn hiện tại không rảnh quản cái này.
Nhìn mặt Bùi An Ninh, Nhậm Thanh Viễn tĩnh tọa nửa giờ. Hắn đang thần du (mất hồn) thì "Cạch!" Tắt đèn.
Nhậm Thanh Viễn giật mình một cái: "Tối quá." Chờ hai phút thích nghi với ánh sáng, Nhậm Thanh Viễn lại đi sờ tay Bùi An Ninh, hắn lầm bầm: "Dường như ấm hơn?"
Mặc kệ có phải tác dụng tâm lý không, Nhậm Thanh Viễn lại kẹp nhiệt kế vào.
"25 độ!"
Nhậm Thanh Viễn mừng rỡ, hắn vội vàng đưa tay đến trước mũi Bùi An Ninh, một luồng khí ấm áp đập vào tay. Nhậm Thanh Viễn lại đi sờ mạch đập cậu, tim đập ổn định từ nhẹ biến nặng. Tay Bùi An Ninh cũng trở nên giống như bình thường.
Lông mi run rẩy.
Lại "Cạch" một tiếng. Đèn tối qua không tắt chợt sáng lên khi bật điện lúc 7 giờ, chói đến mức hai người phải dùng tay che mặt.
Bùi An Ninh đắp chăn, cậu nghe tiếng động cơ điều hòa nhíu mày: "Nóng quá."
Nhưng mà vừa đứng dậy, Bùi An Ninh mặt đối mặt với Nhậm Thanh Viễn đang ngồi ở mép giường. Bùi An Ninh hoảng sợ, cậu nuốt nước miếng cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Sớm."
Khuôn mặt Nhậm Thanh Viễn ngây dại, trong tay hắn bóp chặt nhiệt kế: "Sớm."
"Sao cậu ngồi ở đây?" Bùi An Ninh kéo chăn. Cậu ra một thân mồ hôi muốn lật chăn lên, nhưng vừa khẽ động chăn cậu đột nhiên nhớ ra mình còn đang đi giày thể thao, động tác hắn cứng đờ quay đầu đi sờ điện thoại, phát hiện điện thoại còn không ở trên giường.
Bùi An Ninh cố nuốt nước miếng, trên tay một phút 800 cái động tác giả (làm bộ).
Nhậm Thanh Viễn chậm chạp, ngữ khí chậm nửa nhịp: "Tối qua tớ gọi cậu đi tắm, cậu không có động tĩnh. Tớ qua đây chụp cậu, phát hiện tay cậu lạnh ngắt."
"Tớ vừa hay mua nhiệt kế, đo cho cậu một chút, chỉ có 22 độ."
Cái tim treo lơ lửng của Bùi An Ninh "Bang" một tiếng liền chết, cậu cố chống đỡ khóe miệng: "... À."
Quầng thâm mắt của Nhậm Thanh Viễn có thể ngụy trang thành gấu trúc. Hắn nhíu mày đưa tay xoa xoa trán: "Tớ vẫn nên đo lại cho mình một chút, tớ chắc chắn chưa hạ sốt."
Bùi An Ninh nhẹ nhàng thở ra: "Hôm nay cậu xin nghỉ đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Nhậm Thanh Viễn không nói chuyện, chân hắn đã tê, dùng tay đấm một hồi lâu bắp chân mới đứng dậy. Vừa đứng lên suýt chút nữa dẫm phải chăn Bùi An Ninh: "Trời ơi!"
Bùi An Ninh vội dùng tay kéo một cái: "Cẩn thận."
Chăn đột nhiên rụt về một đoạn, đôi giày thể thao màu trắng của Bùi An Ninh vẫn mặc ở trên chân.
Nhậm Thanh Viễn chớp mắt: "..."
Bùi An Ninh: "..."
Nhậm Thanh Viễn làm bộ không nhìn thấy, hắn đi rửa mặt. Ngồi trở lại chỗ cũ xé một túi bánh mì nhai một cách máy móc, ăn xong hắn lập tức uống thuốc hạ sốt.
Bùi An Ninh im lặng rửa mặt. Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Nhậm Thanh Viễn, trong đầu vô số lý do lướt qua một vòng, toàn bộ bị xóa bỏ.
"Bùi An Ninh."
Tim Bùi An Ninh đập chậm lại, cậu căng thẳng thần kinh: "Sao vậy?"
"Cậu nói tớ có phải bị bệnh tâm thần, ảo tưởng chứng không?" Nhậm Thanh Viễn lẩm bẩm. Hắn lấy nhiệt kế từ nách mình ra, vừa vặn 37 độ, hắn không phát sốt.
Nhưng làm sao có thể không phát sốt?
Nhậm Thanh Viễn nhíu mày, hiện tại trán hắn có thể kẹp chết một con muỗi.