BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI LÚC NÀO CŨNG KHÓ THỞ

Chap 11

Chương 11: Hơi Tối

 

"Không đến mức." Bùi An Ninh đứng dậy lại gần: "Cậu ngủ bên trong đi."

"Không được, buổi tối cậu bị cảm thì sao? Tớ thể trạng tốt, không sao đâu."

"Cậu không cần lúc nào cũng chiếu cố tớ, cơ thể tớ rất tốt." Bùi An Ninh nghiêm túc giải thích, cơ thể cậu chưa từng có vấn đề gì.

Nhưng cậu có tiền án, Nhậm Thanh Viễn không tin.

Hắn cười hì hì: "Cậu khỏe thật, leo núi ngoại trừ hơi hạ đường huyết thì không vấn đề gì khác. Nhưng cũng không hẳn là chiếu cố cậu, buổi tối tớ sợ nóng, ngủ bên ngoài này mát mẻ hơn."

Tranh cãi nửa ngày, cuối cùng Hoàng tử hạt đậu Hà Lan bị người ta ấn một cái vào túi ngủ: "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."

Bùi An Ninh: "... Được."

Nhậm Thanh Viễn ngủ rất nhanh, nhưng Bùi An Ninh không ngủ. Cậu quay đầu nhìn người bên cạnh. Nhậm Thanh Viễn lớn lên ngoan (hiền lành), mặt mày hướng xuống, khi nhìn người liền có vẻ vô tội. Đôi mắt hắn giống mắt cún, nhưng mắt cún không thể dài như mắt hắn.

Nhìn xuống chút nữa, mũi hắn cao, cảm giác khung xương mạnh mẽ. Dưới mũi là miệng, miệng Nhậm Thanh Viễn dày hơn so với nam sinh bình thường, đặt trên khuôn mặt hắn lại vừa vặn phù hợp.

"Hơi tối."

Bùi An Ninh nhìn rất nghiêm túc. Hồi cấp hai cậu từng học mỹ thuật, lúc đó thích vẽ chân dung nhất là kiểu dáng Nhậm Thanh Viễn. Có đặc điểm, khung xương rõ ràng lại xinh đẹp.

Bùi An Ninh nhớ mình lúc đó luôn thích vẽ người mẫu đẹp hơn, giáo viên mỗi lần đều nói cậu tìm hình không chuẩn.

Suy nghĩ lung tung rồi không có biên giới, lúc Bùi An Ninh ngủ cũng không biết mình nghĩ đến đâu nữa.


Rạng sáng 5 giờ, nhiệt độ không khí ở Giang Ninh Thị giảm thẳng đứng giữa cuối tháng 9 đến tháng 10, huống chi họ còn đang ở trên núi. Độ cao so với mặt biển bên này tuy chỉ hơn một ngàn mét, nhưng dù sao cũng là ban đêm, nhiệt độ không khí như chỉ còn một con số.

Nhậm Thanh Viễn mở mắt ra thì thấy mình cuộn tròn trong túi ngủ, chỉ lộ ra một cái đầu bên ngoài. Hơi thò ra một chút là có thể cảm nhận được khí lạnh rõ rệt. Hắn quay đầu nhìn Bùi An Ninh đã ngồi dậy, hắn cũng bật dậy theo: "Mấy giờ rồi?"

"5 giờ rưỡi, còn nửa giờ nữa."

Hai người còn ngái ngủ. Hôm qua chiều tối bò hai tiếng đồng hồ leo núi, bây giờ lại không ngủ đủ, Nhậm Thanh Viễn có khoảnh khắc không biết mình ham cái gì.

Nhưng cũng chỉ là giây phút đó, hắn nhanh chóng hoạt động: "Trong ba lô có khăn ướt và nước khoáng, ô vuông bên hông có hai chiếc bàn chải đánh răng dùng một lần. Chờ chúng ta thu dọn xong cũng không sai biệt lắm."

"Được."

Nhậm Thanh Viễn quay người lại, hắn thở phào một hơi, cắn răng thoăn thoắt đứng dậy khỏi túi ngủ, lập tức nổi lên một thân sởn gai ốc: "Hô ——" Hắn hoãn một phút rồi cười: "Kỳ thực cũng tạm."

Bùi An Ninh quấn áo khoác gió: "Cũng tạm."

Đồ ăn vặt mang đến hôm qua còn thừa không ít. Họ thu dọn xong xuôi cầm bánh quy, bánh mì đi ra ngoài. Trong túi Nhậm Thanh Viễn còn nhét hai lon Red Bull.

Hắn vốn định ăn cùng bánh mì, nhưng Red Bull để cả đêm quá lạnh, sáng sớm uống đồ uống lạnh hắn sợ mình không xuống núi được.

"Sớm nha, mọi người sớm." Trần Việt Việt bò ra khỏi lều trại trông như một xác sống.

"Phụt ha ha ha ha ha ha ha," Úy Thiến không nể mặt chút nào: "Sao ai cũng không chải chuốt gì thế?"

Trần Việt Việt vẻ mặt không sao cả: "Chúng ta xem xong mặt trời mọc còn hai tiếng nữa cáp treo mới mở, còn có thể về ngủ tiếp một lát."

"Trời ạ!"

Bên kia hai nam sinh kêu to: "Tớ mới vừa thu lều trại lại!"

"Ha ha ha ha ha ha ha." Trần Việt Việt bị hắn dọa tỉnh thần, giống Úy Thiến vừa rồi cười không chút kiêng nể.

Nhậm Thanh Viễn cũng đang cười, nhưng hắn cười hàm súc. Nhóm người này bây giờ đầu óc không rõ, lát nữa chiến lực đừng nên đọ với hắn.

Nhậm Thanh Viễn phân phát bánh mì, bánh quy. Hắn cùng Bùi An Ninh tìm một tảng đá ngồi đón gió. Gió tuy lạnh nhưng dễ chịu: "Bánh mì lạnh hơi cứng, có một phong vị khác."

"Ngon."

Nhậm Thanh Viễn cười vài tiếng: "Cậu thật sự rất dễ nuôi."

"Câu này nói không sai," Trần Việt Việt mở túi bánh quy ngồi lại gần: "Đừng nói, không khí rạng sáng trên núi này thật sự tốt."

"Thoải mái!"

Sắp tới 6 giờ, họ tra được thời gian mặt trời mọc là 6:04. Thấy sắp tới, cả đám người tản mác ngồi xổm, ngồi trên đất bằng, vừa ăn bánh mì lạnh vừa nhìn chằm chằm chân trời.

Gió lạnh thổi vào tay lạnh đến đầu ngón tay đỏ lên. Từ đỉnh núi nhìn sang bên trái là những tòa nhà cao tầng trong thành phố, đồng thời còn có thể nhìn thấy biển ở xa. Nhìn sang bên phải chỉ có một mảnh cây cối xanh um tươi tốt, phía chân trời xa nhìn là một màu xanh đen thẫm.

Hai phút sau, từ tuyến sâu nhất đó hướng lên là màu xanh biển, rồi đến màu xanh xám, cuối cùng thành màu cam. Trong hơi thở, ánh sáng bình minh trong khoảnh khắc xé toạc tầng mây, chói đến mức mặt mày người ta choáng váng.

Nhậm Thanh Viễn vội đưa tay che một chút.

"Tới rồi!"

"Mau nhìn, mặt trời mọc!"

Nam nữ trẻ tuổi mười chín hai mươi tuổi một nửa đều là lần đầu tiên ngắm mặt trời mọc, lại còn là hoạt động tập thể ngủ ngoài trời cả đêm. Cảm xúc kích động khó tả, điện thoại không ngừng chụp ảnh.

Nhậm Thanh Viễn quay người đi, một tay tự chụp một tấm chụp ảnh chung với mặt trời mọc.

"Tớ chụp cho cậu."

"Cảm ơn Anh Thao Thiết."

Bùi An Ninh nhận lấy điện thoại, phạm vi mặt trời mọc trong hình ảnh mở rộng. Nhậm Thanh Viễn sẽ không tạo dáng, hắn thành thành thật thật ngồi xổm bên tảng đá lớn, cười nhìn màn hình.

"Được rồi."

Nhậm Thanh Viễn vui đến quên cả trời đất: "Chụp tớ thật đẹp trai!"

"Vốn dĩ đã đẹp trai rồi."

"Cái đó thì đúng."

"Cậu qua đó, tớ chụp cho cậu một tấm."

Nói chuyện vài phút thì trời sáng rõ, ánh sáng màu vàng của mặt trời mọc từ xanh đen đến cam rồi đến ánh nắng vàng nhạt bây giờ, chiếu vào người khiến người ta không mở được mắt.

Nhậm Thanh Viễn đeo kính râm vào, hắn còn đổ mồ hôi: "Sau khi mặt trời mọc còn khá ấm áp."

Trần Việt Việt nhận đồng: "Tớ phải cởi áo khoác."

Tưởng Hiểu Bắc châm chọc hắn: "Cậu là chạy nóng."

"Lại đây! Mọi người lại đây chụp một tấm ảnh chung, lát nữa còn phải đặt (sử dụng) nó."

"Đi."

Nhậm Thanh Viễn và Bùi An Ninh là hai người cao nhất, hai người rất tự giác đứng ở cuối cùng.

Học trưởng năm ba mang theo máy ảnh, anh ta nãy giờ đã liên tục chụp, còn kiêm luôn nhiếp ảnh gia cho mấy cô gái. Học trưởng đặt máy ảnh vững vàng trên chân máy ba càng, anh ta lớn tiếng kêu với cả đám người: "Lát nữa chúng ta chụp nhiều tấm, tạo nhiều tư thế vào!"

"Được!"

"Ba hai một! Ô hô ——"

"Ai nha!"

Vì tiếng "ô hô" vừa rồi tất cả mọi người cười vỡ trận, Úy Thiến cười mắng, cô mới vừa điều chỉnh tốt biểu cảm!

"Trần Việt Việt! Im miệng!"

Trần Việt Việt cười hắc hắc, hắn làm động tác kéo khóa kéo trên miệng: "Được được được."

"Vậy chúng ta lại đến, ba, hai, một ——" Đèn flash sáng lên làm người ta tối sầm mắt, giống khoảnh khắc mặt trời mọc vừa rồi.

Sau đèn flash: "Tớ siêu đẹp trai!"

Tiếng kêu này của Nhậm Thanh Viễn làm Bùi An Ninh giật mình, giây tiếp theo cậu lại bị Trần Việt Việt dẫm một cái: "Ca ca, có liêm sỉ một chút đi."

"Cần gì mặt? Tớ không đẹp trai sao?"

Nhậm Thanh Viễn vừa nãy kẹp kính râm lên đầu, bây giờ chụp xong lại đeo vào, khóe miệng hắn mang cười: "Tớ có nhận thức thanh tỉnh về bản thân."

Ngực Bùi An Ninh vô danh thắt lại hai cái: "Cậu đẹp trai."

"Anh Thao Thiết của chúng ta cũng đẹp trai."

Mấy cậu con trai lớn cãi nhau về vấn đề đẹp trai hay không đẹp trai vài phút. Bên kia Trần Nhu Nguyệt quên cả chụp ảnh, nàng cách vài người nhìn Nhậm Thanh Viễn, nhìn sửng sốt.

"Này, này! Trần Nhu Nguyệt!"

Úy Thiến đột nhiên gọi nàng: "Sao vậy? Mệt quá ngủ rồi à?"

"Tớ đang nhìn Nhậm Thanh Viễn."

"Thích như vậy sao?"

Trần Nhu Nguyệt gật đầu: "Thích."

"Được, thích thì theo đuổi." Úy Thiến quay đầu nhìn máy ảnh: "Bây giờ ánh sáng tốt, chúng ta chụp thêm hai tấm."

"Đi."

Từ 6 giờ đến 6 giờ rưỡi, mặt trời lên ở đỉnh núi đặc biệt chói chang, mấy cái lều trại lần lượt kéo cửa lên. Xe buýt của trường học chỉ thuê một chuyến, lát nữa họ xuống từ cáp treo có tàu điện ngầm trực tiếp là có thể về trường học.

Đến trường học hơn 9 giờ sáng. Nhậm Thanh Viễn còn không có tinh thần như buổi sáng, hắn tắm xong lập tức bò lên giường. Chờ lúc hắn mở mắt ra đã là 3 giờ chiều.

Đã đói đến mức ùng ục kêu. Trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu nhìn hắn sửng sốt, giây tiếp theo mới phản ứng lại mình đã về rồi. Giọng Nhậm Thanh Viễn vừa tỉnh lười biếng, hắn lẩm bẩm: "Ngủ lâu quá."

Chậm rì rì xuống giường, hắn vừa nãy thấy Bùi An Ninh vẫn đang ngủ. Nhậm Thanh Viễn ngáp một cái, hắn không muốn làm ồn Bùi An Ninh, nhưng hắn bây giờ muốn đi ra ngoài mua cơm: "Anh Thao Thiết, Anh Thao Thiết?"

Ngủ chết như vậy.

Vóc dáng 1m85 của Nhậm Thanh Viễn đứng trên mặt đất là có thể nhìn thấy người trên giường. Hắn đi qua vỗ nhẹ xuống mép giường, Bùi An Ninh vẫn không tỉnh.

Nhìn tư thế ngủ bất động của Bùi An Ninh, Nhậm Thanh Viễn theo bản năng đưa tay đi thăm dò hơi thở. Vài giây sau hắn kinh ngạc: "Thật sự nhẹ đến mức này?"

Hô hấp khi ngủ lại có thể nhẹ đến mức không có.

Một ý niệm lăn một vòng trong lòng, Nhậm Thanh Viễn lắc đầu, hắn đi giày mặc áo khoác đi ra ngoài.

Nhậm Thanh Viễn vốn chỉ mua phần mình, nhưng đi đến nửa đường nghĩ lại: "Lỡ Bùi An Ninh tỉnh thì sao?" Do dự mãi, Nhậm Thanh Viễn lại mua thêm ba phần cơm đĩa hương vị khác nhau.

Trên đường về ký túc xá Nhậm Thanh Viễn đi càng lúc càng nhanh, ý niệm trong lòng tăng lên. Hắn mười mấy giây lên đến lầu 3, vừa vào cửa, Bùi An Ninh vừa vặn tỉnh. Nhậm Thanh Viễn nhẹ nhàng thở ra, hắn ngửa đầu ngồi đối diện Bùi An Ninh trên giường cười cười: "Vừa đúng lúc, ăn cơm."

Là hắn suy nghĩ nhiều, Bùi An Ninh chỉ là hô hấp nhẹ thôi.

"Cảm ơn."

Thấy Bùi An Ninh ngồi dậy thần sắc vẩn đục, Nhậm Thanh Viễn trêu ghẹo: "Tối nay e rằng không cần ngủ nữa."

Bùi An Ninh cười nhạt xuống giường nhận lấy cơm: "Phỏng chừng phải một hai giờ mới có thể buồn ngủ."

Ăn cơm xong, Nhậm Thanh Viễn ngồi trên ghế học từ vựng. Điện thoại "ong" một tiếng rung lên, hắn nhìn thoáng qua quay người nói với Bùi An Ninh: "Tớ đi lấy chuyển phát nhanh, tiện đường đi siêu thị cậu muốn mang gì không?"

"Không cần, tớ cũng đi."

"Được."

Đoạn đường đi đến trạm dịch vụ thì không bao giờ ít người. Giang Đại chỉ thiết lập một trạm dịch vụ, may mắn là gần tòa nhà của Nhậm Thanh Viễn họ, nếu là các khoa khác đều phải đi xe đạp điện mới tới.

"Buổi tối gió này thổi nếu là thoải mái, nhưng không có không khí tốt như trên núi."

"Ừm, tớ cũng muốn đi dạo một chút."

"Vừa vặn tiêu thực."

Mới vừa đi đến nửa đường: "Nhậm Thanh Viễn, chờ một chút." Nhậm Thanh Viễn quay đầu lại, nữ sinh phất tay chạy chậm lại đây.

"Nhậm Thanh Viễn!"

"Trần Nhu Nguyệt, vết thương cậu khỏi rồi sao?"

"Ừm, ngay hôm đó đã gần như khỏi rồi, thuốc của cậu dùng tốt."

Nhậm Thanh Viễn gật đầu lia lịa: "Vậy tốt rồi, có chuyện gì sao?"

Trần Nhu Nguyệt nhìn thoáng qua Bùi An Ninh bên cạnh, nàng một tay vuốt tóc sau tai, tình tứ trong mắt lộ rõ: "Tớ đến cảm ơn cậu."

"Này, tặng cậu một ly trà sữa và một cái bánh kem, ăn nửa đường rất ngon." Trần Nhu Nguyệt mặc trang phục phong cách học viện, nàng còn cố ý trang điểm: "Sợ cậu quên, tớ còn muốn nói tớ thích cậu. Có thể cho tớ một cơ hội không?"

Người qua lại đều nhìn về phía bên này, thậm chí có ý định dừng lại xem.

Trần Nhu Nguyệt cười ngọt ngào, nàng vẫn giữ động tác đưa túi không nhúc nhích.

Nhậm Thanh Viễn lập tức nhận lấy đồ: "Thật sự không cần khách sáo như vậy, đều là bạn học. Hôm qua nếu Tưởng Hiểu Bắc bị thương tớ cũng có thể cõng hắn đi lên. Nhưng cảm ơn trà sữa và bánh kem của cậu, tớ vừa vặn đói bụng."

Cố ý phóng đại âm lượng, Nhậm Thanh Viễn nói xong cười cười với Trần Nhu Nguyệt.

Những người xung quanh lập tức tản đi một nửa.

"Cứ tưởng là cốt truyện phim thần tượng, đi thôi."

"Không ngờ là trả ơn."

"Cũng đúng," Vẻ mặt thất vọng của Trần Nhu Nguyệt không hề che giấu, nàng nhìn ra Nhậm Thanh Viễn sợ nàng khó xử: "Tớ không sợ người khác biết, nhưng cũng cảm ơn cậu."

"Vẫn là câu nói đó, sau này rồi nói."

Lại là không đợi Nhậm Thanh Viễn mở miệng, Trần Nhu Nguyệt đi rồi. Nhậm Thanh Viễn sờ sờ mũi: "Đi thôi."

"Bánh kem của nhà nào?"

Nhậm Thanh Viễn xách lên xem: "Nhà mới mở cổng trường ấy."

Bùi An Ninh "À" một tiếng, giọng cậu khô khốc: "Lát nữa đi xem, tớ cũng muốn ăn."

back top