Chương 10: "Bạch Liên Hoa" Bùi An Ninh
Bùi An Ninh cười cười quay người đi tắm rửa.
Sáng sớm hôm sau, cổng Bắc.
Một chiếc Maybach phối màu đen trắng dừng lại ở đối diện đường cái. Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Người đàn ông chải tóc vuốt ngược, lông mày sâu hút, một tay đặt trên khung cửa sổ, tay còn lại đang nghịch bó hoa hồng trước mặt.
Một bó hoa hồng phấn và một người đàn ông mặc vest vằn đen xuất hiện trong cùng một khung cảnh trông khá không thoải mái. Bùi An Ninh nhìn thấy từ xa đã muốn cười, cậu bước đi qua, vòng qua ghế lái đến ghế phụ ngồi vào.
"Anh."
Lông mày Bùi Ngọc Sinh khẽ nhúc nhích, anh đánh giá Bùi An Ninh từ trên xuống dưới: "Bùi An Ninh, sao em không mập lên chút nào thế?"
"Cũng được mà."
Bùi An Ninh cũng không gầy như cột điện. Thời trẻ cậu thể chất tốt, lượng cơ bắp nhiều, hiện giờ dù gầy cũng là vai rộng eo thon.
"Mặc quần áo nhìn gầy thôi."
Bùi Ngọc Sinh cẩn thận đặt bó hoa hồng phấn của mình sang một bên, sau đó từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho Bùi An Ninh: "Khoảng một tháng dùng, không đủ thì nói với anh."
"Vâng, cảm ơn anh." Bùi An Ninh cười nhạt, cậu nhận lấy phong thư nhét vào túi bên trong áo khoác gió.
"À, tiến độ dự án bên viện nghiên cứu vẫn chậm, học kỳ này em ở trường học theo kịp rồi thì cũng sang bên viện nghiên cứu xem thử. Dự án bố để lại chỉ có em mới nhúng tay vào được."
Bùi An Ninh trầm mặc gật đầu: "Bố thế nào rồi?"
"Vẫn như cũ, bệnh viện nước ngoài sẽ đồng bộ dữ liệu theo thời gian thực. Não tử vong không dễ dàng tỉnh lại, cái này em rõ hơn anh."
Bùi An Ninh cười cười: "Em biết rồi."
"Vậy anh phải đi tìm Lương ca, anh về trước đây."
"Vâng."
Bùi An Ninh vừa xuống xe, Bùi Ngọc Sinh lại gọi cậu lại: "Mẹ biết anh đến thăm em, cốp xe có hai túi đồ ăn em lấy đi."
"Vâng."
Một phút sau, Bùi An Ninh xách ra hai túi lớn đồ ăn vặt nhập khẩu từ cốp xe, "duang" một tiếng đặt xuống đất. Cậu gật đầu vẫy tay về phía ghế lái, giây tiếp theo, chiếc Maybach đạp ga chạy đi.
Bùi An Ninh đứng tại chỗ sửng sốt một chút, cậu đưa tay sờ sờ mũi. Sau đó xách hai túi đồ ăn vặt lớn quay người vào trường.
Nhậm Thanh Viễn ngủ một giấc đến hơn 9 giờ. Lúc hắn tỉnh Bùi An Ninh đã ra ngoài. Nhậm Thanh Viễn không hỏi nhiều, hắn dậy chuẩn bị đồ đạc cần mang cho buổi tối.
Vừa thu dọn xong hành lý, Bùi An Ninh đẩy cửa bước vào: "Cậu dọn xong rồi à?"
Nhậm Thanh Viễn bị tư thế này của cậu làm giật mình: "Chúng ta chỉ ở lại một đêm chắc không ăn hết nhiều đồ như vậy đâu nhỉ."
"Không phải tớ mua, mẹ tớ bảo anh tớ đưa tới."
Bùi An Ninh đặt đồ xuống đất, nặng đến mức phát ra hai tiếng rầm rầm: "Phanh ——"
Nhậm Thanh Viễn nhìn qua liền cười, hắn ngồi xổm xuống chọn vài gói đồ ăn vặt cầm lên xem: "Hạn sử dụng hơn nửa đều không quá nửa tháng, nhưng cậu cũng ăn được mà."
Bùi An Ninh gật gật đầu, cậu ngồi xổm xuống tiện tay mở một túi khoai tây lát đưa cho Nhậm Thanh Viễn, mình lại mở một gói bánh quy: "Mang một ít đi, tối ăn."
"Được."
Hoạt động lần này của Hội Sinh viên có hơn hai mươi người đăng ký tham gia. Ban đầu Nhậm Thanh Viễn không biết có những ai, đến 4 giờ chiều cả đoàn tập hợp trước xe buýt mới gặp mặt nhau.
Trần Việt Việt và Tưởng Hiểu Bắc nhìn thấy hai người họ liên tiếp cười: "Được lắm, hai cậu thành đôi nhập đối luôn rồi."
"Tránh ra đi!" Nhậm Thanh Viễn cười mắng.
Trần Việt Việt nhưng không buông tha hắn, hắn làm mặt quỷ với Bùi An Ninh: "Anh Thao Thiết, phải trông chừng hắn đấy. Vừa rồi lúc điểm danh tớ thấy cả Trần Nhu Nguyệt nữa kìa."
Bùi An Ninh ngẩn ra: "Ừm?"
Trần Việt Việt giận vì cậu không biết tranh thủ: "Cậu không nhớ sao? Chính là hôm qua! Cô gái cùng Viễn Tử của chúng ta chạy bộ buổi sáng đó."
Bùi An Ninh "À" một tiếng: "Đều là bạn bè."
Tưởng Hiểu Bắc vỗ vỗ vai Trần Việt Việt phụ họa: "Đúng vậy, đều là bạn bè. Lỡ sau này thật sự hẹn hò với Viễn Tử của chúng ta thì sao? Đó chính là chị dâu."
"Không đúng, là em dâu."
Nhậm Thanh Viễn không chịu nổi bọn họ sắp đặt hắn như vậy: "Điên à, tớ chắc chắn lớn tuổi hơn cậu."
"Nha nha nha! Cậu lớn bao nhiêu?"
Nhậm Thanh Viễn không cần phản ứng, hắn đá một cước qua. Bù đắp sự tiếc nuối ngày đại hội thể thao say rượu không đá được Trần Việt Việt: "Trong đầu có thể nghĩ chút gì sạch sẽ được không? Tớ hơn ba tháng, còn các cậu?"
"Trời ạ, vậy thật sự phải là chị dâu rồi." Tưởng Hiểu Bắc gật đầu: "Tớ với Trần Việt Việt đều là hơn tám tháng."
"Còn Anh Thao Thiết?"
Nhậm Thanh Viễn cũng quay đầu, hắn cũng không biết sinh nhật Bùi An Ninh.
"Tháng 12, nhưng tớ hơn các cậu một tuổi."
"Haiz, vốn dĩ gọi Anh Thao Thiết chỉ là một cách xưng hô, bây giờ thật sự thành anh rồi."
Mấy người trò chuyện vui vẻ, người cũng nhanh chóng đến đông đủ.
"Lên xe!"
Trường học không xa núi mới mở, nhưng ở giữa có một cao tốc. Xe buýt chạy hai tiếng mới vòng qua được.
Đến bên kia đã gần chạng vạng, hoàng hôn đỏ rực treo lơ lửng trên bầu trời. Ban đầu Nhậm Thanh Viễn còn chuẩn bị kính râm, nhưng lúc này nếu còn đeo kính râm thì không biết có dẫm trượt không, hắn nghĩ nghĩ kẹp lên đầu.
"Trời ạ, cậu là đến leo núi hay đến sải bước thế?" Trần Việt Việt không phục, vốn dĩ hắn đã không cao bằng Nhậm Thanh Viễn, bây giờ anh chàng này lại áo khoác gió đen, lại kính râm đen, "Viễn à, dọn dẹp một chút debut đi."
Một bàn tay duỗi đến trước mặt.
Bùi An Ninh cười, cậu nắm lấy bàn tay Nhậm Thanh Viễn duỗi qua: "Tớ không sao, không cần đỡ."
Nhậm Thanh Viễn lại không yên tâm: "Thế không được, tớ rủ cậu đi cùng, phải đưa cậu về lành lặn." Hắn một phen kéo Bùi An Ninh. Hơn hai mươi người xếp thành một hàng đi lên. Nhậm Thanh Viễn lên tầng bậc thang này mới trả lời Trần Việt Việt: "Sao? Cậu muốn cùng tớ lập nhóm nhạc nam à?"
"Cũng không phải là không được."
Trần Việt Việt chịu ánh sáng hoàng hôn nhìn mặt mình từ màn hình điện thoại: "Kỳ thực tớ lớn lên cũng rất đẹp trai, Hot Boy mắt nhỏ mà."
Nhậm Thanh Viễn lúc này không vui: "Này chẳng phải kéo thấp nhan sắc của nhóm chúng ta sao? Tớ có lập nhóm thì cũng tìm Anh Thao Thiết của tớ lập."
Trần Việt Việt phát vỡ: "Xí!"
Nhậm Thanh Viễn đi theo sau Trần Việt Việt, phía sau hắn là Bùi An Ninh. Đường rộng thì hai người có thể đi song song, đường hẹp và dốc thì một trước một sau.
Đang nói chuyện vừa vặn đi đến một khoảnh đất trống trải, leo núi được nửa giờ không ít người bắt đầu thở hổn hển. Nhậm Thanh Viễn từ ban đầu đã chú ý Bùi An Ninh, không ngờ thể lực Bùi An Ninh cũng khá tốt: "Bùi An Ninh, xem ra thể chất cậu cũng không tệ lắm."
"Thể chất tớ khá tốt mà."
Cơ thể cậu vẫn luôn không tồi, sau khi thoát hồn ngoại trừ không ngừng gầy đi thì cũng không có vấn đề gì khác.
"Vậy tớ yên tâm rồi, nếu cậu mệt tớ cõng cậu lên."
Bốn người họ đi nhanh, những người còn lại lạc hậu một khoảng cách. Bốn người ở trên đài cao này vừa trò chuyện vừa chờ. Nhậm Thanh Viễn đang nói với Bùi An Ninh về cốt truyện chính trong game của hắn hôm qua đã cập nhật, tình tiết lên xuống phập phồng: "Chờ cậu rảnh chúng ta có thể cùng nhau chơi."
"Chờ học viện họ rảnh, chắc là tốt nghiệp."
Bùi An Ninh bật cười: "Khoa trương."
"A ——"
Mấy người đi lên chỗ rẽ cầu thang đột nhiên phát ra một tràng tiếng thét chói tai, tiếp theo mang theo một mảnh hỗn loạn.
"Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút!"
"Sao vậy? Mau xem có bị thương không."
"Hay là ngồi nghỉ một lát?"
"Hay là chúng ta đỡ đi, lại chờ thêm lát nữa trời tối càng khó đi."
Nhậm Thanh Viễn nhíu mày, bốn người vội vàng đứng dậy đi qua: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trên bậc thang chỗ rẽ đang ngồi một nữ sinh, nhìn dáng vẻ trật chân. Cô gái mặc áo khoác gió màu trắng, tóc buộc gọn gàng. Thấy Nhậm Thanh Viễn tới nàng lộ ra một nụ cười: "Không cẩn thận trật một chút."
Nữ sinh bên cạnh nàng đã thấy cảnh Bùi An Ninh xem vết thương cho Nhậm Thanh Viễn hôm đại hội thể thao, giọng điệu chế nhạo: "Bùi An Ninh không phải Viện Y học sao? Giúp Nhu Nguyệt của chúng ta xem có bị sao không."
"Cái này không thích hợp." Bùi An Ninh lập tức mở miệng.
"Cái đó cũng đúng."
Bùi An Ninh lại nói: "Nhưng nhìn không sưng lên, vấn đề không lớn."
"Vậy được."
Người dẫn đầu là một học trưởng năm ba, hắn nhìn hoàng hôn sắp lặn không khỏi sốt ruột: "Các bạn học có thể đỡ một chút, chúng ta phải lên núi trước khi trời tối."
"Cái này..."
Đoạn bậc thang này đặc biệt khó đi, mấy cô gái kia nhìn nhau đều sợ lại làm Trần Nhu Nguyệt ngã.
"Lại đây, tớ cõng cậu."
Nhậm Thanh Viễn tiến lên ngồi xổm xuống trước mặt Trần Nhu Nguyệt.
"Hu ——" Trần Việt Việt lập tức thổi một tiếng huýt sáo, khi Nhậm Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn qua hắn còn làm mặt quỷ với Nhậm Thanh Viễn.
Giả vờ đi, giả vờ đứng đắn.
"Vậy cảm ơn, chờ về tớ mời cậu uống trà sữa." Trần Nhu Nguyệt cười ngọt ngào, dù sao Tưởng Hiểu Bắc chưa thấy ai trật chân mà có thể cười như vậy.
"Đi thôi, Anh Thao Thiết cậu đi trước tớ."
"Được." Sắc mặt Bùi An Ninh vẫn nhàn nhạt, nhưng cậu luôn quay đầu lại nhìn Nhậm Thanh Viễn.
Ý thức được mình quay đầu lại hơn mười lần, Bùi An Ninh nhíu mày. Cậu cũng quay đầu lại quá nhiều lần rồi.
Còn nửa giờ nữa mới đến đỉnh núi, Bùi An Ninh nghĩ thầm, số lần quay đầu lại trong nửa giờ còn lại phải khống chế trong vòng mười lần.
Trong vòng hai mươi lần...
Nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến một khoảnh đất trống trải, cũng là nơi Hội Sinh viên đã xem trước để cắm trại. Nhậm Thanh Viễn đặt Trần Nhu Nguyệt xuống, bảo mấy cô gái bên kia đến đỡ nàng: "Trong ba lô tớ có thuốc, lát nữa đưa cho cậu."
Trần Nhu Nguyệt ý cười ròng ròng: "Được!"
Nhậm Thanh Viễn hơi thở dốc, Bùi An Ninh ở cách đó không xa, hắn mấy bước sải chân chạy tới: "Anh Thao Thiết, cậu thế nào? Tớ thấy cậu quay đầu lại rất nhiều lần, có phải chỗ nào không thoải mái không?"
Cô gái kia vẫn đang nhìn Nhậm Thanh Viễn. Câu "không sao" của Bùi An Ninh lượn lờ bên môi lại quay về, cậu cúi đầu nói khẽ: "Chỉ là hơi chóng mặt."
"Chóng mặt?" Nghĩ đến nhiều lần trước Bùi An Ninh đột nhiên ngủ thiếp đi, Nhậm Thanh Viễn vội hỏi: "Cậu có phải bị hạ huyết áp không?"
Không đợi Bùi An Ninh trả lời, hắn lập tức lấy ra hai miếng sô cô la từ trong túi: "Mua ở siêu thị dưới lầu trước khi xuất phát, cậu mau ăn đi."
"Cảm ơn."
"Không có gì phải cảm ơn, tớ phải đưa cậu về khỏe mạnh."
Tâm trạng Bùi An Ninh thoải mái: "Được."
Bên kia, Trần Nhu Nguyệt thấy Nhậm Thanh Viễn ở bên kia vẫn luôn dựa vào bên cạnh Bùi An Ninh, thỉnh thoảng còn khoác tay cậu, vẻ mặt tinh xảo của cô gái hiện lên sự không vui.
"Sao vậy Nhu Nguyệt?"
"Cậu xem, Bùi An Ninh lại quấn lấy hắn!" Trần Nhu Nguyệt uất ức. Cô trật chân tuy không phải cố ý, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt. Vừa nãy Nhậm Thanh Viễn cõng cô mà vẫn luôn nhìn chằm chằm Bùi An Ninh, cô không thấy cơ thể Bùi An Ninh chỗ nào không tốt, rõ ràng cậu ta còn có thể thắng cả Vương Khiếu nặng hai trăm cân.
Cô gái bên cạnh tên là Úy Thiến, nàng nhìn theo ánh mắt Trần Nhu Nguyệt về phía bên kia, khóe miệng mang cười: "Hai người họ cùng một ký túc xá, quan hệ tốt hơn chút là bình thường."
"Chỗ nào bình thường?"
Nàng là một đại mỹ nữ liên tiếp kỳ hảo (thể hiện thiện cảm) với Nhậm Thanh Viễn, thế mà còn không bằng một Bùi An Ninh.
"Cậu nói, ngày mai Nhậm Thanh Viễn có cõng tớ xuống núi không?"
"Phụt." Úy Thiến cười: "Thôi Nhu Nguyệt, cõng người xuống núi quá nguy hiểm, hơn nữa ngày mai xuống núi có cáp treo. Hôm nay chúng ta quá muộn cáp treo ngừng hoạt động, ngày mai thì tốt rồi."
Trần Nhu Nguyệt hừ hừ: "Được rồi."
Sau đó nàng lại lẩm bẩm một câu gì đó Úy Thiến không nghe rõ: "À? Cậu nói gì?"
"Tớ nói đó chính là một bạch liên hoa."
Vẻ mặt giả vờ chóng mặt vừa nãy giả đến mức không thể giả hơn, cũng chỉ có Nhậm Thanh Viễn mới không nhìn ra.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Úy Thiến cười hôn mê: "Trần Nhu Nguyệt, cậu bây giờ cứ như một đố phụ (người phụ nữ ghen tuông)."
Trần Nhu Nguyệt trợn mắt: "Cậu!"
"Được được được tớ không cười," Úy Thiến lau nước mắt: "Cậu ngồi trước đi, tớ cùng họ dựng lều trại, tối nay hai chúng ta ngủ chung."
Trần Nhu Nguyệt: "Được, vất vả cậu. Về tớ cũng mời cậu uống trà sữa."
"Ha ha ha ha ha ha được."
Trên núi không thể đốt lửa, cả đám dựng xong lều trại cũng không thể vây quanh lửa trại hát hò, nhưng mọi người đều mang theo đồ ăn, vây quanh một vòng ăn vặt trò chuyện từ trên trời xuống dưới đất.
Điện thoại dùng để chiếu sáng, Nhậm Thanh Viễn nương ánh sáng điện thoại nhìn về phía Bùi An Ninh: "Anh Thao Thiết, còn không thoải mái không?"
"Không sao."
"Không sao là được," Nhậm Thanh Viễn lại cầm một gói bánh quy đưa cho cậu: "Hương vị này không tệ, tớ về cũng mua một ít."
Bùi An Ninh đã ăn hai gói, nhưng vẫn nhận lấy: "Ngon."
Trần Việt Việt ở bên trong hát hò, hắn hát đến nửa chừng đột nhiên dừng lại: "Sao có thể chỉ có tớ hát, cùng nhau!"
"Lại đây lại đây, cùng nhau!"
Âm lượng điện thoại mở lớn nhất, phát toàn là nhạc thịnh hành. Hơn hai mươi người trẻ tuổi ban đầu còn ngại ngùng, nhưng không khí đến rồi cũng buông thả.
Cả đám nam sinh chơi hải (cực kì vui vẻ): "Sướng!"
"Sao lại điên đến hơn mười một giờ rồi!" Nhậm Thanh Viễn nhìn điện thoại hoảng hốt. Hắn và Bùi An Ninh cùng một lều trại, họ thu dọn rác xong liền chuẩn bị đi ngủ. Trần Việt Việt ban đầu tính toán hải cả đêm, kết quả không ai bầu bạn.
"Các cậu có thể có chút bóng dáng thanh niên tốt không?"
Tưởng Hiểu Bắc tát một cái vào lưng hắn: "Cực khổ cõng lều trại lên lại dựng lên, tớ không thể vô ích được. Ngủ!"
"Ha ha ha ha ha ha ha, đúng vậy!"
"Ai, được rồi."
Lều trại này là Hội Sinh viên thuê đồng nhất, Nhậm Thanh Viễn chọn cái màu xanh lam. Hắn bảo Bùi An Ninh ngủ bên trong: "Buổi tối lạnh, bên này lọt gió đừng để gió thổi cậu."
"Cậu coi tớ là Công chúa hạt đậu à?"
"Không mà."
Nhậm Thanh Viễn sửa sang lại túi ngủ, hắn cười hắc hắc: "Anh Thao Thiết của tớ phải là Hoàng tử hạt đậu Hà Lan."