Sao mà thích cho được.
Hắn đã tự tay đ.â.m thủng giấc mơ hèn hạ ban ngày của tôi.
Đúng vậy.
Người tôi thích là anh trai song sinh của hắn, vị họa sĩ thiên tài thần bí kia, Tạ Cảnh Sâm.
Người mời tôi đến dự tiệc đính hôn của Tạ Cảnh Hành là anh ấy.
Người tôi thầm yêu trộm nhớ hồi còn niên thiếu nhưng cầu mà không được cũng là anh ấy.
“Em thích vẽ à?”
“Vào đây, ngồi cạnh anh.”
Tôi, người chỉ dám lén lút học lỏm ngoài cửa sổ, cứ thế được thiếu niên cao quý mời vào phòng.
Kể từ đó, bút vẽ, màu vẽ và cả học phí, đều là anh ấy giúp tôi chi trả.
“Tiền bạc không có ý nghĩa gì với anh cả, có thể giúp một người có tài năng hoàn thành ước mơ, đối với anh mới có giá trị hơn.”
Trước sự biết ơn của tôi, anh ấy đã nói như vậy.
Tôi không cha không mẹ, không quyền không thế, hoàn toàn không hợp với những đứa con nhà giàu trong phòng vẽ.
“Ôi, đây chẳng phải là con ch.ó của Tạ Cảnh Sâm sao, sao hôm nay chủ không có ở đây mà mày cũng dám vào?”
“Một thằng con trai mà lại siêng năng với đại thiếu gia họ Tạ như vậy, không thấy ghê tởm sao!”
“Ha, tinh ranh lắm đấy, bám vào nhà họ Tạ, dù có làm chó thì đời này cũng sung sướng no đủ.”
Tôi im lặng thu dọn dụng cụ vẽ, không thèm để ý.
Nhưng bọn họ càng nói càng quá đáng, cuối cùng thậm chí còn động chân động tay.
Mà tôi không có sức chống cự, chỉ có thể ôm đầu tự bảo vệ mình.
Trong lúc ý thức mơ hồ, anh ấy xuất hiện.
Người vốn dĩ hiền lành dịu dàng, khi nổi giận lại trở nên vô cùng hung dữ.
“Thích động tay động chân phải không, được, anh chơi với mấy đứa.”
Nói xong, anh ấy một mình đối chọi với cả đám, đánh ngã tất cả mọi người xuống đất.
Tiếng cầu xin tha thứ vang lên hết đợt này đến đợt khác, Tạ Cảnh Sâm không hề lay chuyển.
“Vì các người thích mượn oai hùm, tôi sẽ khiến các người không còn chỗ dựa.”
“Về nói với bố mẹ các người, ngay từ hôm nay, quan hệ hợp tác của tập đoàn Tạ thị với họ chấm dứt.”
Khi tôi được xe cứu thương đưa đi, anh ấy đang ngồi ở chỗ của tôi giúp tôi sửa tranh.
Một tia sáng chiếu lên người anh ấy, nhưng người được sưởi ấm lại là tôi.
Thế nhưng sau đó thì sao?
Anh ấy biến mất.
Không một dấu hiệu báo trước nào.
Sau này, trong một cơ duyên tình cờ, tôi gặp được Tạ Cảnh Hành.