Tôi chậm chạp đợi qua giờ cao điểm mới về nhà.
Vừa mới đặt ngón tay vào chỗ cảm ứng vân tay, tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa, thì cửa đã mở ra.
Tạ Cảnh Hành cau mày chất vấn:
“Anh không phải đã bảo em về nhanh lên sao, sao em lại…”
“Đi mua cái này cho anh.”
Chè khoai dẻo trân châu củ năng thập cẩm.
Chỉ là được giao qua dịch vụ giao đồ ăn mà thôi.
Sắc mặt hắn thay đổi đôi chút, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt ngượng ngùng.
“Anh đâu phải con gái, không thích mấy thứ ngọt ngào dính dớp này.”
Miệng nói không thích, nhưng thực tế lại ăn sạch sành sanh.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, tự nhủ không biết mình còn có thể nhìn được bao lâu nữa.
“Khụ khụ, vì em đã xin lỗi rồi, nên anh miễn cưỡng tha thứ cho em.”
Hả?
“Chuyện liên hôn này chỉ là để lừa gạt ông già thôi, em đừng bận tâm.”
Hả??
“Nhưng dù sao cũng là do anh không trao đổi trước với em, nên anh cũng đã chuẩn bị quà cho em.”
Hả???
Nhìn hắn càng ngày càng gần, khóe môi tôi co giật.
“Đừng nói món quà này chính là anh đấy nhé.”
“Sao hả? Em còn chê à?”
Tôi nghẹn lời không nói nên lời.
Tạ Cảnh Hành xoay một vòng.
“Em xem xem, hôm nay anh có chỗ nào khác biệt không.”
Biết tính hắn không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc, tôi phối hợp nhìn từ trên xuống dưới.
Ngay sau đó, đồng tử tôi co lại.
Là tai.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, hắn cười rạng rỡ.
“Bảo bối, em thật sự yêu anh quá đi mất, sự thay đổi nhỏ như vậy mà em cũng nhận ra ngay.”
“Đây là khuyên tai anh cố tình đeo vì em đó, em thích không?”