Người chụp lén chúng tôi chính là người đàn ông đến phòng tranh hôm đó.
Ảnh đại diện Wechat là ảnh tự chụp của chính anh ta.
【Tôi đã bảo sao cậu chủ phòng tranh nhỏ bé này lại kiêu ngạo đến thế, hóa ra là bám được vào Tạ đại thiếu gia rồi ha.】
【Tạ thiếu, anh xem, họ ngang nhiên như thế này, còn trong bí mật thì không biết còn chơi trò gì nữa.】
Ngoài những lời đàm tiếu châm chọc, còn rất nhiều biểu tượng cảm xúc mập mờ.
Thỏ con nhớ chồng.JPG
Thủy Thủ Mặt Trăng đòi hôn.JPG
Mèo con yêu chó nhỏ nhất.JPG
Chưa kịp kéo lên xem thêm lịch sử trò chuyện, Tạ Cảnh Hành đã giật lấy điện thoại với vẻ chột dạ.
“Không biết là tên thần kinh nào, anh không quen anh ta.”
“...”
“Em xem, anh còn cài đặt không làm phiền, dù có quen, chắc chắn cũng không thân!”
“...”
“Tô Tiện, bác sĩ nói anh mất trí nhớ rồi, cho dù trước đây anh thật sự làm chuyện có lỗi với em, em cũng không thể trút giận lên anh của hiện tại.”
“...”
Đúng là xuất thân từ gia đình kinh doanh, kiểu gì cũng có thể tự biện hộ cho mình.
Tôi còn chưa nghĩ ra phải xử lý chuyện này thế nào, thì vạt áo đã bị người ta khẽ kéo.
Cúi đầu xuống, chỉ thấy khuôn mặt dính vết máu, nhỏ nhẹ lấy lòng.
“Chúng ta về nhà đi, anh không thích mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện.”
Về nhà.
Lời nguyền tương tự lại một lần nữa có hiệu lực.
Dòng chảy thời gian không thể xóa nhòa sự thiếu thốn thời thơ ấu.
Tôi cứ lặp đi lặp lại việc rơi vào bẫy vì cùng một chuyện, cùng một người.
Tự lừa dối mình, tôi lại một lần nữa đưa Tạ Cảnh Hành về nhà của chúng tôi.