BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 19

“Gì cơ, rối loạn trí nhớ?”

“Đúng vậy, theo kết quả kiểm tra của Tạ tiên sinh, quả thật cậu ấy đã mất đi một đoạn ký ức.”

Tôi xoa xoa thái dương nhức mỏi, không thể tin được.

Rốt cuộc là nghiệp duyên gì, mà lại có thể tái diễn đến mức này.

“Vậy ký ức của hắn dừng lại ở thời điểm nào?”

Bác sĩ còn chưa kịp mở lời, người trên giường đã bắt đầu la hét.

“Tô Tiện, không phải chúng ta đang ở nhà ăn cua hấp sao, sao lại ở bệnh viện rồi?”

Cua hấp.

Thái dương tôi giật giật.

Tết Trung thu đã qua gần nửa năm rồi, ký ức của hắn dừng lại ở khoảng thời gian chúng tôi đang mặn nồng.

“Được rồi được rồi, chúng ta mau về nhà thôi, ăn cơm xong chúng ta còn phải đi leo núi ngắm trăng nữa chứ.”

Tôi nói rõ ràng, rành mạch.

“Tạ Cảnh Hành, anh đã đính hôn rồi, chúng ta đã chia tay.”

“Nói bậy! Nếu chia tay rồi tại sao lại là em đưa anh đến bệnh viện!”

“... Đó là vì anh ngất xỉu ở nhà tôi.”

“Nửa đêm, anh ngất xỉu ở nhà em.”

Tạ Cảnh Hành ôm n.g.ự.c đánh giá tôi.

“Sao, chia tay rồi chúng ta vẫn là bạn tình à?”

Không thể nhịn được nữa, tôi mở chiếc ảnh chụp lén từ điện thoại hắn ra.

“Chết tiệt! Em lén lút cặp kè với đàn ông!”

“Khoan đã, đây không phải là Tạ Cảnh Sâm sao.”

Tôi nghển cổ, chờ hắn nổi cơn thịnh nộ, rồi nhân cơ hội đường ai nấy đi.

Không ngờ hắn lại im lặng một cách kỳ quái.

Khi lên tiếng lại mang theo giọng điệu lấy lòng.

“Thật ra hôn nhau cũng chỉ là da thịt chạm nhau, không có gì to tát.”

“Sống với nhau cả đời làm sao không có lúc chệch choạc, chúng ta nên thông cảm cho nhau.”

Bác sĩ kinh ngạc trợn tròn mắt.

Còn tôi, trong nháy mắt đã biết nguyên nhân.

back top