BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 11

Tôi bối rối nhìn hắn.

Vừa giận hắn đã làm vỡ mộng tưởng hèn hạ bao năm qua ngay trước mặt Tạ Cảnh Sâm.

Lại vừa hận hắn rõ ràng bản thân bắt cá nhiều tay, nhưng lại giả vờ thâm tình với tôi.

Nhưng đến cuối cùng.

Cảm xúc mãnh liệt nhất lại là sự áy náy.

Tạ Cảnh Hành trong ký ức của tôi, sẽ không khóc.

Hắn sẽ làm nũng, sẽ giả bộ đáng thương, sẽ cố tình gây sự, sẽ hống hách ngang ngược.

Nhưng lại tuyệt đối... không bao giờ khóc lóc tủi thân.

Tạ Cảnh Sâm nhìn tôi, rồi lại nhìn đứa em trai gây chuyện của mình.

Thở dài.

“Bây giờ mọi người đều đang không ổn định cảm xúc, đợi bình tĩnh lại rồi hẵng nói chuyện.”

“Cảnh Hành, em về với anh trước đi, đừng có làm loạn ở đây nữa.”

Tạ Cảnh Hành hất tay anh trai ra.

“Mọi người? Ai là mọi người với anh?!”

“Tạ Cảnh Sâm, anh biết xấu hổ một chút đi.”

Giọng hắn rất lớn, nhiều người quay sang nhìn về phía chúng tôi.

Tôi kéo tay áo hắn, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn hất ra.

“Sao hả? Thế này là đau lòng rồi à?”

“Tô Tiện, em thật sự yêu anh ta quá nhỉ.”

Cổ họng tôi nghẹn lại, không nói nên lời.

“Cảnh Hành, đừng nói chuyện với A Tiện như vậy.”

“Ha? A Tiện, gọi nghe thân mật quá ha.”

Tạ Cảnh Hành cười khẩy một tiếng, tiếp tục công kích:

“Tạ Cảnh Sâm, từ nhỏ anh đã cướp đi sự chú ý và tình yêu của bố mẹ, bây giờ còn muốn giành cả Tô Tiện với tôi sao?”

“Anh bị bệnh à, anh không muốn thấy tôi sống tốt sao?!”

“Cả em nữa!”

Hắn quay sang tôi, thái độ hung dữ, nhưng giọng nói lại run rẩy.

“Thằng này là trai thẳng sắt đá, dù em có dùng mọi thủ đoạn nó cũng không thích em đâu, thế mà em vẫn không từ bỏ được sao?”

“... Tôi biết.”

Tạ Cảnh Hành sững sờ, trong tích tắc héo hon đi.

Vài giây sau, hắn không nói lời nào, quay lưng bỏ đi.

 

 

back top